Trưởng Tỷ Nhà Nông Có Không Gian ( Dịch Full)

Chương 1203 - Chương 1203. Đột Nhiên Xuất Hiện Hắc Y Nhân

Chương 1203. Đột nhiên xuất hiện hắc y nhân Chương 1203. Đột nhiên xuất hiện hắc y nhân

Chương 1203: Đột nhiên xuất hiện hắc y nhân

Thái nương tử không nghe được sau khi nàng ta rời đi, trong phòng kia truyền đến một tiếng va chạm nhỏ.

Nhưng mà âm thanh này rất nhanh đã không còn, không ai phát hiện ra điều khác thường.

Mà giờ phút này Thái Văn Khiêm ở trong phòng, bị một hắc y nhân che mặt bóp cổ, đồng tử khiếp sợ, sắc mặt đỏ lên, cả người phát run.

Thật vất vả mới khắc chế được cảm xúc sợ hãi của mình, lắp bắp mở miệng hỏi: “Ngươi, ngươi là ai? Ngươi muốn làm gì?”

Lực đạo trong tay hắc y nhân một chút cũng không buông lỏng, ánh mắt còn mang theo một tia ghét bỏ nhìn Thái Văn Khiêm.

Loại ánh mắt này, khiến Thái Văn Khiêm có cảm giác như đã từng quen biết.

Nhưng bây giờ đầu óc hắn một mảnh hỗn loạn, căn bản không phán đoán được mình đã từng nhìn thấy đôi mắt này ở nơi nào.

Hắc y nhân cuối cùng thu lại ánh mắt khinh thường, nhưng tay vẫn không buông ra, hắn biết Thái Văn Khiêm có võ công, tuy rằng chỉ có chút khoa chân múa tay, nhưng để hắn tìm được cơ hội chạy thoát cũng phiền toái.

Sau một lúc lâu, hắc y nhân mới mở miệng: “Thái công tử thật đáng thương, đầu tiên bởi vì đắc tội với Vĩnh Gia quận chúa, bị đoạt chức quan. Sau lại bởi vì Thái đại nhân buộc tội Hoài Âm Hầu phủ, bị giáng chức quan, thế cho nên địa vị của Thái phủ ở kinh thành tuột dốc không phanh. Ngay sau đó lại bởi vì lão phu nhân của Hoài Âm Hầu phủ động tay động chân, làm cho ngoại thất và con trai của Thái gia bị bại lộ, cuối cùng toàn bộ Thái phủ lâm vào một mảnh hỗn loạn, mẫu thân ngươi cũng thành người thực vật.”

Trên mặt Thái Văn Khiêm dần biến mất sự đề phòng, ngược lại biến thành phẫn nộ và thù hận, hắc y nhân từng chút từng chút vạch trần những chuyện xảy ra ở Thái phủ hơn một năm này, hắn đối với Hoài Âm Hầu phủ, Thiệu phủ, đối với đám người Vĩnh Gia quận chúa, quả thực hận đến cực điểm

Cuối cùng Hắc y nhân nới lỏng tay, nhưng ngoài miệng vẫn không dừng lại: “Ngươi xem, Thái phủ đã như vậy, bọn họ vẫn không chịu bỏ qua. Ngươi biết Thái Tân bị ai tống vào thiên lao không? Là Thiệu Thanh Viễn, chỉ vì Thiệu Thanh Viễn thấy ông ta và thế tử Lỗ Vương nói qua mấy câu, đã khiến toàn bộ Thái gia nhà tan cửa nát.” MAyy dich

Nói xong, hắn còn chậc một tiếng: “Thật đáng thương? Các ngươi bây giờ cũng giống như chó nhà có tang, còn phải vẫy đuôi khẩn cầu Hoài Âm Hầu phủ cho các ngươi một chút đồ ăn. Nhưng cho dù ở trong một viện nhỏ như vậy, Vĩnh Gia quận chúa cũng không vui, hai ngày sau, các ngươi sẽ bị đuổi ra khỏi cửa, thật thảm.”

“Câm miệng, câm miệng, ngươi câm miệng!!” Trong khoảng thời gian này, Thái Văn Khiêm bị không ít người nói thành chó nhà có tang, hiện giờ lại nghe đến bốn chữ này, giống như chọc trúng trái tim hắn, hắn đau đến rỉ máu.

Hắn đẩy hắc y nhân ra, đỏ mắt trừng hắn ta: “Ngươi rốt cuộc là ai? Ngươi nói những chuyện này để làm gì? Ngươi muốn làm gì?”

Hắc y nhân vỗ nhẹ tay áo và y phục, nói: “Ta chỉ đáng tiếc cho ngươi, ngươi nói xem ngươi đã bị người ta cưỡi lên đầu, chẳng lẽ ngươi vẫn không nghĩ tới chuyện trả thù sao?”

Thái Văn Khiêm sửng sốt: “Trả thù?”

“Đúng vậy, ta có thể giúp ngươi.”

Thái Văn Khiêm đột ngột ngẩng đầu: “Ngươi, giúp ta? Vì sao ngươi lại giúp ta? Không đúng, chắc ngươi cũng nghe rồi chứ? Nếu ta lại đến Hầu phủ gây chuyện, nàng ta sẽ đưa ta vào thiên lao, ta còn có thể trả thù bọn họ như thế nào?”

Hắc y nhân cười nhạo một tiếng: “Cho nên ngươi phải ra tay trước chiếm thế thượng phong, chỉ cần bọn họ không lo nổi thân mình, còn có thể đưa ngươi vào đại lao sao.”

Thái Văn Khiêm sửng sốt: “Ra tay thế nào?”

“Muốn biết?” Hắc y nhân mỉm cười: “Đi theo ta.”

Thái Văn Khiêm nhìn hắn mở cửa sổ cạnh phòng, trực tiếp nhảy ra.

Do dự một lát, Thái Văn Khiêm nghĩ tới lời Cố Vân Đông uy hiếp mình hôm nay, nghĩ đến Thái gia bọn họ rơi vào nông nỗi ngày, toàn bộ đều do Thiệu phủ và Hoài Âm Hầu phủ làm ra.

Lửa giận trong lòng hắn gần như thiêu đốt hắn, nhìn bóng lưng hắc y nhân, hắn hít sâu một hơi, mạnh mẽ nhảy ra khỏi cửa sổ.

Viện tử không lớn, nhưng bởi vì xảy ra chuyện vừa rồi nên Thái Văn Khiêm nổi giận, toàn bộ hạ nhân chạy vào phòng bếp bên kia tránh đi, hơn nữa Thái nương tử cũng mang theo mấy người thân cận đi thu dọn hành lý, chuẩn bị hai ngày sau chuyển nhà, cho nên rõ ràng sân không lớn, nhưng Thái Văn Khiêm đi qua đi lại cũng không gặp được ai.

Hắc y nhân trực tiếp mở cửa phòng Thiệu Tuệ, Thái Văn Khiêm giật mình, có chút khó hiểu, nhưng vẫn đi theo.

Trong phòng Thiệu Tuệ không có ai, hiện tại bà ta là người thực vật, tuy rằng sắp xếp hạ nhân hầu hạ bên người. Nhưng Thái gia hiện giờ xuống dốc, hạ nhân cũng không có tiền hàng thàng, mỗi ngày còn phải chen chúc trong nhĩ phòng bên cạnh, mỗi ngày đều sống trong cảnh cùng cực.

Đáng tiếc trong tay chủ nhân nắm khế ước bán thân của bọn họ, bọn họ phải tiếp tục ở lại tiểu viện. Nhưng muốn bọn họ tận tâm tận lực hầu hạ là không có khả năng, nhất là Thiệu Tuệ, người ngay cả cáo trạng cũng không làm được.

Trong sương phòng không được thông khí, vừa tiến vào đã nghe thấy mùi lạ.

Hắc y nhân nhíu mày, có chút ghét bỏ bịt mũi lại.

Quay đầu nhìn thấy Thái Văn Khiêm cũng như thế, mày nhíu chặt hơn cả hắn, trong lòng lại cười nhạo một tiếng.

Thái Văn Khiêm cũng ý thức được hình tượng mình ở trước mặt người ngoài không tốt lắm, chủ yếu là sau khi hắn chuyển đến bên này, gần như chưa từng tới viện của Thiệu Tuệ, cho nên thật sự không biết mùi trong phòng khó chịu như vậy.

Chờ hắn khó khăn thích ứng, hắn mới nhíu mày hỏi: “Ngươi dẫn ta tới đây làm gì?”

Hắc y nhân lại móc ra một chiếc khăn, đi đến bên cạnh giá chậu rửa mặt, nhúng ướt khăn.

Sau đó đưa cho Thái Văn Khiêm, người sau nghi ngờ nhận lấy.

“Làm gì?”

Hắc y nhân ra hiệu làm với Thiệu Tuệ: “Bịt miệng mũi bà ta lại.”

Thái Văn Khiêm hít một hơi khí lạnh, không dám tin lùi lại hai bước: “Ngươi, ngươi nói cái gì??”

“Bịt miệng mũi bà ta lại.”

Thái Văn Khiêm nhìn hắn, lại nhìn Thiệu Tuệ trên giường: “Ngươi điên rồi? Ngươi, ngươi muốn ta giết mẹ ta?”

“Thái công tử hà tất khiếp sợ như thế, ngươi cho rằng mẹ ngươi sống trong dạng này bà ta sẽ vui vẻ ư? Người thực vật còn thống khổ hơn cả người chết. Đây là ngươi giúp bà ta giải trừ thống khổ, ngươi biết không? Đây mới là việc mà một đứa con trai hiếu thuận nên làm. Hơn nữa, hiện giờ mẹ ngươi tiêu tốn không ít tiền thuốc men và châm cứu, đúng chứ? Nếu không có khoản chi tiêu này, các ngươi cũng có thể dư dả hơn rất nhiều.”

Thái Văn Khiêm nghe được câu trước không có phản ứng gì, chờ hắc y nhân nói đến câu sau, ánh mắt hắn chợt lóe lên, tay cầm khăn ướt khẽ run lên.

Hắc y nhân tiếp tục nói: “Sau này các ngươi còn phải tự mình thuê nhà, mẫu thân ngươi như vậy, nhất định cũng phải ở một mình một phòng, ngươi nói xem, ngươi cần gì phải làm như vậy? Không cần thiết để tiêu phí. Ngươi đang giúp mẫu thân ngươi giải thoát, cũng giải thoát cho chính ngươi, đẹp cả đôi đường, chẳng phải mỹ mãn sao?”

Tay Thái Văn Khiêm khẽ động, cũng không biết qua bao lâu, hắn ngẩng đầu, đỏ mắt hỏi người kia: “Ngươi thật sự có thể giúp ta trả thù Thiệu gia và Hoài Âm Hầu phủ?”

“Có thể.”

Thái Văn Khiêm nhắm mắt, một hồi lâu, mới khàn giọng mở miệng: “Được.”

Hắn bỗng chốc nắm chặt tay phải, từng bước đi đến mép giường.

Nhìn mẫu thân đã gầy không ra hình dạng, Thái Văn Khiêm thấp giọng lẩm bẩm: “Mẹ, con cũng vì muốn tốt cho người.”

Bình Luận (0)
Comment