Chương 1204: Thiệu Tuệ đã chết
Vừa dứt lời, Thái Văn Khiêm đã cầm khăn ướt đưa lên miệng mũi bà ta, đôi tay đè chặt trên mặt.
Qua một hồi lâu, Thiệu Tuệ vốn giống như người chết vẫn luôn không nhúc nhích, tay chân đột nhiên hơi run rẩy.
Ngay sau đó, biên độ chậm rãi lớn dần, dần dần càng lúc càng lớn, càng ngày càng kịch liệt.
Thái Văn Khiêm sửng sốt, ngay sau đó nhìn thấy Thiệu Tuệ đột nhiên mở to hai mắt. Bà ta không dám tin nhìn Thái Văn Khiêm, hai mắt vốn gầy yếu như muốn lòi ra, trong đồng tử tràn ngập hoảng sợ.
Thái Văn Khiêm vừa thấy bà đột nhiên tỉnh lại, sợ tới mức muốn buông tay ra.
Hắc y nhân phía sau lại nhíu chặt mày, thuận thế tiến lên đè tay hắn xuống.
Hai tay, cứ như vậy đặt trên khăn ướt, đè chặt trên mặt Thiệu Tuệ.
Ánh mắt Thiệu Tuệ dần dần tan rã, tay chân không còn sức lực, lực giãy dụa cũng chậm rãi nhỏ đi, cho đến khi hoàn toàn bất động mới thôi.
Hắc y nhân đã buông lỏng tay, nhưng Thái Văn Khiêm dừng nơi đó không nhúc nhích.
Hồi lâu, cho đến khi bên ngoài phòng truyền đến tiếng động, hắn mới chợt bừng tỉnh, lập tức thu tay trở về, khăn ướt cũng rơi trên mặt đất.
Thái Văn Khiêm và hắc y nhân đều không phát hiện, dưới gầm giường có một bóng người, đang bịt chặt miệng mình, ánh mắt hoảng sợ nhìn chiếc khăn rơi trên mặt đất, động cũng không dám động.
Thái Văn Khiêm nặng nề thở ra, hai tay che ngực mình, giống như làm vậy có thể ngăn chặn tim mình sắp nhảy ra.
Hắn vô lực hỏi: “Kế tiếp, kế tiếp phải làm gì?”
Ánh mắt hắc y nhân nhìn hắn càng thêm trào phúng, người này thật sự ích kỷ, không biết bước tiếp theo trong kế hoạch hắn đã có thể vì vấn đề tiền bạc mà giết mẫu thân của mình.
Ngu xuẩn lại độc ác.
Nhưng mà thế này cũng tốt, lợi dụng kẻ như vậy mới không có áp lực.
“Kế tiếp, đương nhiên là đến Hầu phủ báo tang. Dù sao Thiệu Tuệ cũng là Tứ cô cô của Hầu phủ, cho dù Hoài Âm Hầu phủ không thích các ngươi đi chăng nữa cũng phải giúp đỡ xử lý tang sự.”
Thái Văn Khiêm gật đầu: “Ta biết rồi.”
“Còn về sau phải làm như thế nào, ta sẽ nói cho ngươi biết sau. Ta đi trước, ngươi đừng để lộ sơ hở.”
Hắc y nhân nói xong, đã ra ngoài từ cửa sổ.
Thái Văn Khiêm ngồi trên mép giường, trầm mặc hồi lâu, có lẽ thi thể Thiệu Tuệ còn ở bên cạnh, người là hắn giết, hắn cảm thấy khiếp sợ và hoảng loạn, vội vàng đứng lên, muốn rời đi.
Chỉ là trước khi đi, khóe mắt thoáng nhìn thấy khăn ướt trên mặt đất. MAyy dich
Hắn lại cong lưng, nhặt khăn lên.
Người dưới gầm giường nhất thời sợ tới mức ngay cả hô hấp cũng ngừng lại, tim đập như trống, dứt khoát nhắm mắt lại.
Cũng may bản thân Thái Văn Khiêm cũng đang hoảng loạn, căn bản cũng không chú ý dưới giường, trực tiếp cầm lấy khăn, lảo đảo đi đến bên cạnh cửa sổ.
Hắn cũng không dám đi cửa chính, vừa rồi ngoài cửa có động tĩnh người đi lại.
Sau khi ra ngoài, lại đóng cửa sổ lại.
Đợi đến khi trong phòng hoàn toàn im lặng, dưới gầm giường mới phát ra tiếng khóc khe khẽ. Nhưng lại sợ bị người nghe thấy, người phía dưới lại vội vàng che miệng nhưng thân thể lại vô cùng run rẩy.
Ban ngày, không ai phát hiện Thiệu Tuệ đã xảy ra chuyện.
Mãi cho đến chạng vạng, bà tử hầu hạ Thiệu Tuệ mới không tình nguyện bưng chậu nước vào, muốn cho lau người cho bà ta.
Nhưng mới ghét bỏ lật người lại, mới phát hiện toàn thân Thiệu Tuệ đều lạnh, thi thể đã cứng đờ.
“A……” hít một hơi khí lạnh, tiếng thét chói tai trong nháy mắt xuyên thấu toàn bộ sân Thái gia.
Cố Vân Đông không nghĩ sau khi mình đi, Thái phủ sẽ xảy ra chuyện như vậy.
Giải quyết xong vấn đề của Thái gia, mẹ chồng nàng dâu Hầu phu nhân đều thở phào nhẹ nhõm, lại nghe nói Thiệu Âm đã trở về, Hầu phu nhân càng kích động nói xe ngựa tăng nhanh tốc độ, ngay cả cơ hội dạy dỗ Thế tử phu nhân cũng không có.
Mấy người tới Hầu phủ, Hầu phu nhân đã gấp gáp xuống xe ngựa đi về phía Niệm Âm Đường.
Mới vừa tới cửa đã nghe được bên trong truyền đến tiếng cười sang sảng đầy thoải mái của lão phu nhân.
Hầu phu nhân trong lòng nhẹ nhõm, trên mặt không khỏi mang theo nụ cười, bà dặn dò thế tử phu nhân đi theo phía sau: “Ngươi bảo phòng bếp buổi trưa làm thêm nhiều món ngon.” Suy nghĩ một chút lại xua tay: “Thôi, ta tự làm, ta còn nhớ rõ trước kia Thiệu Âm thích ăn cái gì, ta tự đi dặn dò.”
Dứt lời, cũng không vào Niệm Âm Đường, bước chân vội vàng đổi hướng, đã biến mất không thấy.
Thế tử phu nhân bất đắc dĩ liếc nhìn Cố Vân Đông, lập tức đi theo.
Cố Vân Đông mỉm cười, cúi đầu nhìn tiểu Trì Trì, thằng bé trừng đôi mắt tròn xoe, phun ra một cái bong bóng về phía cô.
Cố Vân Đông vừa định duỗi tay chọc một cái, lại nghe hắn thả rắm.
Tay cô nháy mắt cứng đờ: “……” Quả nhiên là tiểu tử thúi.
Trừng mắt nhìn tiểu gia hỏa, Cố Vân Đông đi nhanh vào Niệm Âm Đường.
Lão phu nhân nhìn thấy bóng dáng của cô đầu tiên, vội vàng gọi người tới, sau đó duỗi tay bế Trì Trì sang.
“Các cháu đã đi đâu vậy? Ta còn phải cho người đi gọi các cháu.”
Cố Vân Đông không muốn để bọn họ biết chuyện phiền lòng của Thái phủ nên không đề cập tới, chỉ nói Trì Trì la hét muốn đi chơi, nên đã ôm đi dạo khắp nơi.
Trì Trì chưa thể nói chuyện, chỉ có thể xoay đầu nhỏ, kêu a a a vài tiếng.
Cố Vân Đông nhìn hốc mắt hơi đỏ của lão phu nhân và Thiệu Âm, tâm tình lại vô cùng thoải mái.
Lão phu nhân lại nắm lấy tay cô, vẻ mặt vui mừng nói: “Vân Đông à, bà ngoại thật sự muốn cảm ơn các ngươi, nếu không, cũng không biết khi nào bà có thể gặp lại con gái mình.”
Nói xong, đôi mắt lại đỏ.
Thiệu Âm nức nở một tiếng: “Mẹ, là con gái bất hiếu.”
Không khí quá thương cảm, Cố Vân Đông chỉ có thể bắt lấy bàn tay của Trì Trì, múa may hai cái, điều tiết không khí: “Tiểu Trì Trì mau gọi bà nội, bà rất hiếu thuận, rất tốt, không thể khóc nữa, bằng không sẽ không xinh đẹp.”
Tiểu Trì Trì ‘bụp’ một cái lại thả cái rắm.
Thiệu Âm bật cười.
Cố Vân Đông: “……” Đã ăn trúng thứ gì sao? Sao lúc nào cũng đánh rắm? Trở về phải nói Thiệu Thanh Viễn nhìn xem.
Cô nói chuyện với hai người một lát, Hầu phu nhân đã tới gọi dùng cơm.
Hầu gia và Nhị gia chưa trở về, lão phu nhân giải thích: “Đại ca và nhị ca của con gần đây thật sự rất bận, trời chưa tối sẽ chưa thể trở về phủ. Nếu bọn chúng biết con đã trở lại, nhất định sẽ rất vui mừng.”
Hầu phu nhân cũng vội vàng nói: “Để ta sai người đi nói cho bọn họ một tiếng.”
Thiệu Âm vội ngăn cản: “Không cần đâu đại tẩu, dù sao hiện tại ta đã tới kinh thành, sau này có rất nhiều cơ hội gặp mặt, bọn họ làm việc ở nha môn, tùy tiện trở về sẽ chọc cho người khác không vui, vẫn nên để ngày khác đi.”
Lão phu nhân gật đầu: “Nói phải, ngày mai Âm Nhi sẽ mang con rể của ta tới gặp mặt, bảo bọn chúng ngày mai xin nghỉ là được.”
Thiệu Âm: “……” Vậy có khác gì bây giờ gọi bọn họ trở về giữa chừng không?
Nhưng lão phu nhân cảm thấy, hiện giờ không còn chuyện nào quan trọng hơn cả nhà mình đoàn tụ.