Chương 1207: Bọn họ muốn đi hay không?
Cố Vân Đông nhíu mày, thời gian thật sự trùng hợp.
Cô nói với gã sai vặt kia: “Mẹ chồng ta đã xuất phát rồi, nhưng cũng không quan trọng, bọn họ tới Hầu phủ, biết đến việc này còn có thể giúp đỡ, ngươi về trước đi.”
Gã sai vặt kia kinh ngạc, hắn đã tới rất sớm. Tin tức Tứ cô cô qua đời, chiều tối hôm qua mới được truyền đến, thời gian đã muộn, Hầu gia cùng phu nhân lại đến Thái gia, Hầu phủ cũng bận việc, nên nhất thời quên phải đến Thiệu phủ báo tin.
Đợi đến lúc nhớ tới, trời cũng đã tối sầm, nên sáng sớm hôm nay mới cho người tới nói một tiếng.
Không ngờ Thiệu Thanh Viễn dẫn Thiệu Âm và Bạch Hàng ra ngoài sớm như vậy.
Gã sai vặt kia đáp một tiếng, chỉ có thể xoay người rời đi.
Nhưng đây cũng không phải chuyện gì lớn, đúng như lời Cố Vân Đông nói, xe ngựa Thiệu Thanh Viễn còn chưa tới cổng Hầu phủ, cũng đã phát hiện ra điều không thích hợp.
Chờ đến khi tới nơi, thấy người trong phủ đều ăn mặc quần áo màu trắng đầy ảm đạm.
Theo lý thuyết, hôm nay cha mẹ mình tới Hầu phủ thăm hỏi, là chuyện đại hỉ, không nói không khí Hầu phủ phải vui vẻ, ít nhất quần áo cũng không thể ăn mặc giống như hoàn toàn không hoan nghênh bọn họ vậy chứ?
Quả nhiên, hắn vừa hỏi một chút, đã biết được Thái gia xảy ra chuyện.
Thiệu Tuệ cứ như vậy…… Đi rồi?
Thiệu Âm cũng sửng sốt, bà và Thiệu Tuệ đã rất nhiều năm không gặp. Hai người bọn nàng cũng không kém nhau bao nhiêu tuổi, từ nhỏ đã không có cách nào giao thiệp với nhau.
Cũng bởi vì Thiệu Âm là đích nữ, Thiệu Tuệ không dám quá mức trắng trợn, nhưng lại không ngừng có động tác nhỏ, đặc biệt thích đến trước mặt lão hầu gia cáo trạng.
Năm đó bà mất tích, người vui mừng nhất chính là mẹ con Thiệu Tuệ.
Nhưng ai biết, ngày gặp lại, lại là ngày Thiệu Tuệ qua đời.
Trong lòng Thiệu Âm không khỏi có chút thổn thức, vội vàng hỏi: “Mẫu thân ta đâu?”
“Lão phu nhân ở Niệm Âm Đường, Hầu gia và Hầu phu nhân bọn họ đều đến Thái gia.”
Thiệu Thanh Viễn gật đầu, dẫn Thiệu Âm và Bạch Hàng vào trong Hầu phủ.
Tới Niệm Âm Đường, lão phu nhân quả nhiên đang ngồi ở đó để cho Chu ma ma xoa thái dương, sau khi nghe thấy động tĩnh, ánh mắt đầu tiên đã thấy được Bạch Hàng đứng bên cạnh Thiệu Âm.
Người này, là con thứ của Bạch thần y? Nghe nói cũng là đại phu y thuật cao siêu.
Hôm qua nghe Âm Nhi nói, nếu không phải mấy năm nay vì bệnh của mình thì thành tựu của Bạch Hàng có khả năng đã vượt qua Bạch thần y.
Quả thực, lớn lên tướng mạo xuất chúng, nổi bật hơn người, đứng chung với Âm Nhi, thật sự là trai tài gái sắc, trời sinh một cặp. MAyy dich
Trạng thái này của Lão phu nhân, giống như mẹ vợ xem con rể, càng xem càng ứng ý.
Ngược lại Bạch Hàng toàn thân cứng ngắt, sau khi được bà đánh giá, hít sâu một hơi, tiến lên hành lễ: “Con rể Bạch Hàng, bái kiến nhạc mẫu.”
Lão phu nhân cười ha hả: “Không cần đa lễ. Được rồi, đừng đứng nữa, mau ngồi hết đi, ngồi xuống nói chuyện.”
Thiệu Thanh Viễn đã quen thuộc với nơi này, lập tức mang ghế dựa đặt phía sau cha mẹ.
Lão phu nhân nói với Bạch Hàng: “Thái gia xảy ra chút chuyện, hai huynh đệ Thiệu Nho đều rời phủ. Thời gian không khéo, vốn dĩ nói hôm nay phải chiêu đãi các ngươi thật tốt.”
Bạch Hàng nói: “Đều là người một nhà, khi nào gặp mặt nói chuyện cũng không sao. Nhưng bên Thái gia xảy ra chuyện, con và phu nhân, có phải cũng nên đi một chuyến không?”
Lão phu nhân gật đầu: “Đúng là phải đi, trước kia Âm Nhi không trở về thì thôi, hiện tại đã trở lại, tỷ muội qua đời nếu không đi tiễn, cũng không được.”
Trong lúc nói chuyện, một nha hoàn tiến vào, rót trà cho mấy người.
Nhưng trong tay nàng ta lại có năm chén trà, sau khi đi tới chỗ Thiệu Thanh Viễn, còn hơi sửng sốt.
Hắn hơi ngẩng đầu: “Làm sao vậy?”
Thiệu Thanh Viễn lên tiếng, những người khác cũng nhìn qua.
Nha hoàn kia không nghĩ tới mình chỉ dừng một chút, người đàn ông đối diện đã nhạy bén nhận ra.
Nàng vội vàng cười cung kính trả lời: “Nô tỳ cho rằng quận chúa và tiểu thiếu gia Trì Trì cũng tới, nên đã chuẩn bị nhiều hơn một phần nước trà, bên phòng bếp còn chuẩn bị thức ăn cho tiểu thiếu gia. Không nghĩ tới quận chúa và tiểu thiếu gia không có tới, nên hơi sửng sốt.”
Lão phu nhân nghe thế cũng gật đầu, vừa rồi bà cũng muốn hỏi: “Vì sao Vân Đông và Trì Trì không tới?”
Thiệu Thanh Viễn đương nhiên sẽ không nói chuyện Trì Trì bị bệnh, tránh cho lão nhân gia lo lắng sốt ruột.
Bởi vậy chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài nói: “Hôm nay Trì Trì thức dậy sớm, cứ quấn lấy mẹ hắn chơi cùng, có lẽ là chơi tới nghiện, nơi nào cũng không chịu đi, chúng ta ôm hắn đi hắn liền khóc. Vấn đề là hắn còn không cho Vân Đông rời đi, không có cách nào, chỉ có thể ở nhà cùng nó.”
Lão phu nhân thở ra: “Vậy thì tốt rồi, chiều hôm qua thấy tinh thần của nó không tốt lắm, ta còn tưởng rằng nó sinh bệnh, trong lòng vẫn luôn không dễ chịu.”
“Bà ngoại yên tâm đi, sáng nay nó thức dậy, không biết có bao nhiêu năng lượng đâu.”
“Tinh thần tốt, nó tuổi còn nhỏ, cái gì cũng không hiểu, thích chơi thì để cho nó chơi, cũng không nên mắng nó.”
Thiệu Thanh Viễn bất đắc dĩ, hắn cũng không nói mình mắng nó, lão nhân gia thương đứa nhỏ, thật sự không chỉ nói suông.
Cũng may lão phu nhân chỉ nói hai câu, rất nhanh lại đặt lực chú ý lên người Bạch Hàng và Thiệu Âm. “Các ngươi ngồi ở đây trước đi, qua buổi trưa hẵng đến Thái gia, bên kia hiện tại rất loạn, còn chờ hai ca ca ngươi hỗ trợ xử lý.”
Thiệu Âm kinh ngạc: “Thái gia lại xảy ra chuyện gì?”
“Aiz, căn nhà kia không phải thuê cho Thái gia sao? Chủ nhà này nghe nói đã có người chết bên trong, không nói hai lời muốn đuổi người. Huống chi hậu sự này cũng không thể làm trong nhà thuê, không thể không lập nên một linh đường khác.”
Thái gia đã không còn nhà ở, cũng không thuê phòng được, cho nên cuối cùng đặt linh đường trong khu đất đứng tên Hầu phủ.
Căn phòng kia cũng không quá lớn, cũng may tạm thời không có người ở, sắp xếp tạm thời vẫn có thể bố trí linh đường.
Trong khoảng thời gian này, sợ là Thái gia còn phải chuyển nhà.
Thiệu Âm gật đầu: “Chẳng trách lúc chúng ta vừa mới đến, Hầu phủ quạnh quẽ như vậy.” Chắc đã điều động một vài người trong phủ đi hỗ trợ.
Lão phu nhân gật đầu: “Lúc các ngươi đến đó, liếc mắt nhìn một cái cũng được, vốn dĩ quan hệ cũng không quá tốt.” Lão phu nhân là trưởng bối, tự nhiên không cần qua đó.
Thiệu Âm gật đầu, an tâm thanh thản nói chuyện với lão phu nhân.
Ngược lại Thiệu Thanh Viễn, sau khi uống một ngụm trà, nhìn về phía nha hoàn bưng trà rót nước kia.
Nha hoàn này vẫn luôn cúi đầu cụp mắt, sau khi đặt chén trà xuống, lại bày biện điểm tâm trong phòng. Tuy rằng nhìn mọi thứ đều bình thường, nhưng Thiệu Thanh Viễn nghĩ đến lời nàng ta vừa nói, trong lòng cảm thấy không được tự nhiên.
Nhưng nha hoàn kia mau chóng đi ra khỏi nhà chính, biến mất dưới mắt hắn.
“…… Thanh Viễn? Thanh Viễn?” Bên tai đột nhiên truyền đến âm thanh gọi hắn.
Thiệu Thanh Viễn đột nhiên hoàn hồn, nhìn về phía Thiệu Âm đang cau mày nhìn mình: “Mẹ, làm sao vậy?”
“Mẹ còn muốn hỏi con bị làm sao vậy, ánh mắt con nhìn chằm chằm cô nương nhà người ta làm gì? Mẹ cảnh cáo con, con không được có tâm tư lăng nhăng kia, Bạch gia chúng ta không ưa thích cái loại tam thê tứ thiếp này. Nếu con dám làm gì có lỗi với Vân Đông, mẹ sẽ không khách khí với con.”