Trưởng Tỷ Nhà Nông Có Không Gian ( Dịch Full)

Chương 1208 - Chương 1208. Ngày Mai Đưa Tang

Chương 1208. Ngày mai đưa tang Chương 1208. Ngày mai đưa tang

Chương 1208: Ngày mai đưa tang

Thiệu Thanh Viễn nhất thời dở khóc dở cười, đây là cái gì chứ? Trông bộ dạng hắn giống coi trọng người ta sao?

Hắn lắc đầu, thu hồi tầm mắt, quay sang hỏi lão phu nhân chuyện khác.

Hắn không biết rằng, nha hoàn vừa rồi hắn nhìn chằm chằm kia, sau khi rời khỏi nhà chính âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Vừa rồi ở bên trong, thần kinh nàng luôn căng chặt, ánh mắt của Thiệu Thanh Viễn này cũng quá sắc bén quá và dọa người.

Nhưng mà, Cố Vân Đông sao lại không tới?

Nha hoàn kia khẽ cắn môi, vừa lúc nhìn thấy Chu ma ma cách đó không xa đang nói chuyện với người khác, đợi đến khi bà sắp nói chuyện xong, nha hoàn mới tiến lên vài bước, cười nói: “Ma ma, tiểu thiếu gia Trì Trì không có tới, ta đến phòng bếp dặn dò một chút, cơm trưa không cần làm thức ăn cho tiểu thiếu gia.”

Chu ma ma gật đầu: “Được, ngươi đi đi.”

Nha hoàn bước nhanh về phía phòng bếp, sau khi dặn dò xong, khi trở ra lại không đi về phía Niệm Âm Đường, ngược lại gót chân di chuyển đến cửa sau.

Sau khi nói một tiếng với bà tử canh gác cửa sau, nha hoàn đi sâu vào trong ngõ nhỏ ngoài cửa sau.

Có chút nôn nóng đợi chờ, rất nhanh đã có một người đàn ông đội mũ đi tới.

Người đàn ông thấy hai tay nàng trống trơn, nhíu mày, hỏi: “Sao lại thế này? Thằng nhóc đâu?”

Nha hoàn vội vàng nói: “Hôm nay Vĩnh Gia quận chúa không dẫn đứa nhỏ tới.”

“Không tới? Không phải hôm qua ngươi nói, hôm nay bọn họ vẫn sẽ đến sao?” Sắc mặt người đàn ông trầm xuống, ngữ khí trở nên không tốt lắm.

Nha hoàn trong lòng kinh hãi, có chút sợ sệt nói ra lý do Thiệu Thanh Viễn đã nói.

Người đàn ông nhíu chặt mày, sau một lúc lâu gật đầu một cái: “Biết rồi.”

Nha hoàn kia thật cẩn thận liếc mắt nhìn hắn: “Vậy, vậy bây giờ phải làm sao?”

“Bây giờ làm sao? Hôm nay không tới thì ngày mai tới.”

Nha hoàn rất muốn hỏi, hắn xác định ngày mai Vĩnh Gia quận chúa sẽ đến sao?

Người đàn ông đã xoay người rời đi, sau khi hắn rời khỏi đây, ra tới đầu ngõ lập tức trầm mặt ngồi lên xe ngựa bên ngoài, chạy thẳng về phía nam. Mà bên kia, Hầu phủ cho Thái gia mượn nhà để xử lý hậu sự của Thiệu Tuệ.

Thừa dịp lúc này có nhiều người Thái gia, hắn tìm được Thái Văn Khiêm, bởi vì chột dạ cho nên tận lực tránh xuất hiện trước di thể Thiệu Tuệ.

Nhìn thấy người, câu đầu tiên đó là: “Ngày mai hẵng đưa tang.”

Thái Văn Khiêm ngẩn ra: “Vì sao? Không phải đã nói …”

Người đàn ông kia tâm tình bực bội, không kiên nhẫn nói: “Ngươi cứ làm theo là được.”

Thái Văn Khiêm nghiến răng nghiến lợi, còn muốn nói gì đó, người đàn ông đã xoay người rời đi.

Thái Văn Khiêm há miệng thở dốc, quay đầu lại nhìn thoáng qua người đến người đi trong linh đường, cuối cùng cắn chặt răng, đi vào. MAyy dich

Ba người Thiệu Thanh Viễn ở Hầu phủ ngược lại rất tự tại, cùng lão phu nhân nói chuyện hơn nửa ngày.

Nói đến một số điều kiện và phong tục tập quán ở phủ Linh Châu, cũng nói đến lý do tại sao Bạch thần y tạm thời không thể tới đây.

Nói trong nhà có những người nào, tính tình như thế nào, ở chung với Thiệu Âm ra sao.

Bạch Hàng biết lão phu nhân để ý chuyện gì, cho nên ông cố gắng chọn lựa những việc này nói cho bà biết.

Quả nhiên, lão phu nhân vừa nghe vừa gật đầu. Nhìn Thiệu Âm, bà cũng không thể không cảm thán tạo hóa trêu người, vòng đi vòng lại, ngược lại để cho nàng gặp được người có thể dựa vào, có chồng có con trai, cuộc sống sau này tất nhiên sẽ không quá tệ.

Mấy người bất tri bất giác nói hơn nửa ngày, mắt thấy thời gian không còn sớm, lão phu nhân lúc này mới cho người mang thức ăn lên, qua bữa cơm trưa một lúc, bọn họ còn phải đến Thái gia một chuyến.

Nhưng mà, mấy người Thiệu Thanh Viễn vừa tính xuất phát, Hầu phu nhân lại trở về.

Lão phu nhân cũng hơi sửng sốt: “Sao bây giờ đã về rồi?”

Hầu phu nhân xoa xoa thái dương, nói: “Không biết Thái Văn Khiêm đang nghĩ gì, hôm qua hắn còn nói muốn hôm nay đưa tang, nói cái gì mà Thái gia không có chỗ ở, để Thiệu Tuệ yên nghỉ càng sớm càng tốt.”

Ngay từ đầu Hầu gia không đồng ý, nào có việc như vậy, người không còn, ít nhất cũng phải lưu lại một ngày một đêm. Hơn nữa, chuyện này cũng chưa kịp chuẩn bị gì cả, thiếu cái gì đó sau này cũng khó nói.

Ai ngờ Thái Văn Khiêm tìm thầy bói về, thầy bói toán nói hôm nay là ngày lành, làm vậy cũng vì để kiếp sau Thiệu Tuệ đầu thai chuyển thế sẽ có thân thế tốt.

Hầu gia cảm thấy hoang đường, nhưng Hầu phu nhân muốn mau chóng làm xong việc này để tránh nhiều chuyện xảy ra, hơn nữa mấy người Thiệu Âm đã trở lại, bên này giải quyết mọi chuyện cho xong, bọn họ mới có thể ăn một bữa cơm đoàn viên.

Hầu gia được khuyên vài câu, ngược lại đồng ý.

Vì thế Hầu phủ còn để cho không ít hạ nhân trong phủ đi qua hỗ trợ, Hầu phủ vắng vẻ không ít.

“Ai ngờ hôm nay lại nói thời gian quá ngắn, ủy khuất Thiệu Tuệ, muốn ngày mai mới đưa tang. Thầy bói kia là một kẻ lừa đảo, tính toàn ngày không thể tin.”

Thái gia thật sự biết cách giày vò, đã là người lớn, nghĩ cái gì thì muốn cái đó, một chút cũng không đáng tin cậy.

Nhưng Thái Văn Khiêm cũng nói, chờ làm xong hậu sự cho Thiệu Tuệ, cả nhà bọn hắn sẽ rời khỏi kinh thành, đến nhà mẹ vợ hắn ở.

Đi rồi cũng tốt, bà không muốn nhìn thấy bọn hắn nữa. Chỉ là trước khi đi còn muốn giày vò bọn họ một hồi, quả thực có độc.

Hầu phu nhân thở ra một hơi, nói: “Hầu gia và Nhị gia còn đang ở bên kia xử lý chuyện này, bảo ta về trước nói với mẫu thân một tiếng.”

Hầu gia cũng đau lòng cho bà phải vất vả hai ngày nay, cho nên bảo bà về nhà nghỉ ngơi.

Lão phu nhân nhíu mày: “Thật sự không ngừng.”

Bà quay đầu nói với Thiệu Âm: “Vậy các con hôm nay đừng đi nữa, ở đây trò chuyện cùng ta.”

“Dạ, mẹ.” Thiệu Âm lập tức đồng ý.

Nhưng lời tuy nói như vậy, cuối cùng lão phu nhân không đủ tinh thần và sức lực, chưa nói được bao lâu đã cảm thấy mệt, Thiệu Âm vội vàng đỡ bà đi nghỉ ngơi.

Lúc đi ra Hầu phu nhân còn đứng ở bên ngoài, bà cười nói: “Tam muội và muội phu cũng đi nghỉ một lúc đi, viện của Tam muội vẫn luôn giữ lại, hơn hai mươi năm nay mẫu thân thỉnh thoảng sẽ ghé sang nhìn một chút, đồ đạc vẫn còn giữ như cũ.”

Nghe bà nói như vậy, Thiệu Âm có chút động tâm, nhưng bà thấy sắc mặt Hầu phu nhân mỏi mệt, hơn nữa hôm qua Trì Trì sinh bệnh, trong lòng bà vẫn có chút lo lắng.

Bởi vậy Thiệu Âm vẫn cự tuyệt: “Đại tẩu đi nghỉ ngơi đi, chúng ta đi về trước. Hiện tại bọn muội ở kinh thành, sau này còn có rất nhiều cơ hội tới, hai ngày nay trong phủ có nhiều chuyện, bọn muội không làm phiền nữa.”

Hầu phu nhân thấy thế, cũng không miễn cưỡng, tiễn người ra Hầu phủ, sau đó trở về viện mình.

Thiệu Thanh Viễn dẫn cha mẹ trực tiếp trở về Thiệu phủ, trong lòng hắn cũng lo lắng tình hình của Trì Trì.

Cũng may tiểu gia hỏa này hiện tại rất có tinh thần, ngồi trong lòng Cố Vân Đông cựa quậy liên hồi, hoàn toàn không dừng lại được.

Cố Vân Đông nhìn thấy Thiệu Thanh Viễn không nhịn được mắng: “Con trai chàng rất có tinh thần, biết ngày hôm qua sinh bệnh, trong lòng ta áy náy nên đặc biệt dung túng nó, hôm nay nó bắt đầu được nước lấn tới, không cho nó làm cái gì thì nó lại càng cố tình làm, nó là ma quỷ sao?”

Thiệu Thanh Viễn cười ha ha, ôm lấy Trì Trì còn đang điên cuồng thăm dò điểm chịu đựng cuối cùng của mẫu thân, vỗ lưng nó, nói: “Bây giờ con làm ầm ĩ như vậy, không sợ mẹ con sẽ tính sổ sau sao?”

Trì Trì: “……” Tính sổ sau là ý gì?

Cố Vân Đông “chậc” một tiếng, hỏi Thiệu Thanh Viễn: “Thái gia thế nào rồi?”

Bình Luận (0)
Comment