Chương 1209: Cố Vân Đông tức chết
Thiệu Thanh Viễn ôm con trai, ngồi bên cạnh cô, hơi nhíu mày, nói lại chuyện của Thái gia.
Khóe miệng Cố Vân Đông giật giật: “Lấy cái cớ này cũng quá không có tâm rồi? Bởi vì thầy bói nói, lập tức đổi tới đổi lui? Vậy cái chết của Thiệu Tuệ không có điều gì kỳ lạ chứ?”
Cố Vân Đông chỉ theo thói quen hoài nghi một chút, Thiệu Thanh Viễn cũng nói: “Ngay từ đầu ta nghe nói ngày đã định như vậy, cũng hoài nghi cái chết của Thiệu Tuệ có nguyên nhân khác, Thái Văn Khiêm sợ thời gian kéo càng lâu sẽ càng dễ bị điều tra ra. Nhưng bây giờ hắn lại đổi thành ngày mai……”
Cố Vân Đông ngẫm lại thấy cũng đúng, người trong lòng có quỷ làm sao có thể kéo dài ngày chôn cất.
“Không phải ngày mai chàng còn phải đi cùng cha mẹ sao? Đến lúc đó tìm cơ hội điều tra một chút?”
Thiệu Thanh Viễn gật đầu: “Cũng được.”
Hai người nói xong, chỉ thấy Tiểu Trì Trì vừa rồi còn hưng phấn nhảy nhót đã mệt mỏi ngủ thiếp đi.
Thiệu Thanh Viễn bắt mạch, phát hiện mọi thứ đều tốt, lúc này mới yên tâm.
Hắn đặt tiểu gia hỏa lên giường sau đó đắp chăn lại, mới vừa uống một ngụm trà, đã nhìn thấy Đồng Thủy Đào tức giận phồng má tiến vào.
Cố Vân Đông kinh ngạc hỏi: “Muội làm sao vậy? Ai chọc muội, khiến muội tức giận như thế này.”
Đồng Thủy Đào ủy khuất muốn khóc: “Tiểu thư, những người bên ngoài đó thật quá đáng, bọn họ lại dám nói, nói……”
Nàng lập tức nói không ra lời.
Cố Vân Đông nhướng mày: “Có chuyện gì nói đi, đừng có ấp úng nữa.”
“Tiểu thư, bên ngoài đều truyền, nói Thiệu Tuệ bị tiểu thư làm tức chết.”
Cố Vân Đông: “……” Ha?
Thiệu Thanh Viễn bất ngờ đứng lên: “Chuyện gì xảy ra vậy?”
“Hôm qua có rất nhiều người nhìn thấy Hầu phu nhân và tiểu thư đến Thái gia, trong Thái gia còn truyền đến tiếng cãi vã, hàng xóm láng giềng đều nghe thấy. Vốn dĩ cũng không có gì, nhưng sau khi tiểu thư rời đi không bao lâu thì Thiệu Tuệ chết. Bọn họ nói tại sao người còn sống tốt lại chết? Đẩy mọi trách nhiệm lên đầu chúng ta.”
Thời gian quá trùng hợp, ai bảo Thiệu Tuệ làm người thực vật lâu như vậy cũng không sao, hiện tại lại đột nhiên xảy ra chuyện.
Hôm qua tiếng cãi nhau trong Thái gia, hàng xóm đều nghe được, Thiệu Tuệ vừa chết, cũng không biết ai đã đoán là bị tức chết.
Còn bị ai tức chết?
Lúc ấy hiện trường có cả nhà Thái Văn Khiêm, còn có cha mẹ Thái, hơn nữa còn có Hầu phu nhân và Cố Vân Đông.
Có người tò mò muốn hỏi.
Nhưng cả nhà Thái Văn Khiêm đều vô cùng bận rộn xử lý hậu sự của Thiệu Tuệ, đều không rảnh.
Mà Cố Vân Đông và Hầu phủ bên kia, lại không ai dám hỏi.
Nên cái này cũng chỉ có thể hỏi cha mẹ Thái.
Tuy cha mẹ Thái là cha mẹ chồng của Thiệu Tuệ, nhưng hai bên đã trở mặt, Thái Văn Khiêm cũng không chào đón bọn họ, cho nên hai lão cũng không tới.
Có người tìm đến bọn họ hỏi thăm tình huống, hai người này tuy sợ Cố Vân Đông, cũng lo lắng bị trả thù, nhưng bị uy hiếp như vậy, trong lòng chung quy không cam lòng.
Bọn họ không dám nói trắng ra, vì vậy họ chỉ ậm ự vài câu khi người khác hỏi, mơ hồ tỏ vẻ Cố Vân Đông quả thật tới đây để cãi nhau.
Vì thế người hỏi thăm kia sau khi ra cửa đã truyền khắp nơi, hơn nữa người có tâm giúp đỡ thêm mắm dặm muối, lúc truyền tới tai Đồng Thủy Đào, lời đồn đã biến thành Cố Vân Đông bức tử Thiệu Tuệ.
Cố Vân Đông: “……” Thật là đậu má!
Đồng Thủy Đào rất sốt ruột: “Tiểu thư, cô gia, hiện tại phải làm sao bây giờ?” Kỳ thật lời đồn cũng không được truyền quá nhanh, nhưng ai bảo ngõ Hợp Thái lại là nơi đương sự Cố Vân Đông ở chứ?
Phải làm sao bây giờ?
Làm sáng tỏ lời đồn thì không ai nghe, trừ phi có một tin đồn lớn hơn nổ ra.
Nhưng cũng không thể làm gì cả.
Cố Vân Đông và Thiệu Thanh Viễn liếc nhìn nhau, ngay sau đó nói với Đồng Thủy Đào: “Muội đi tìm những người này, hỏi xem việc này xảy ra lúc nào, thuận tiện hỏi xem ta rời đi lúc nào, người Thái gia phát hiện Thiệu Tuệ qua đời khi nào. Thời gian có xung đột, cũng có thể dấy lên sự nghi ngờ.”
Ít nhất, dời đi tiêu điểm.
Về phần chuyện sau này, chờ ngày mai Thiệu Thanh Viễn đến Thái gia rồi nói sau.
Đồng Thủy Đào biến mất vẻ u ám vừa rồi, liên tục gật đầu, xoay người rời đi.
Nhưng lúc vừa định ra cửa, đã thấy Cố Vân Thư và Biển Nguyên Trí bước vào.
“Đại tỷ, việc này giao cho bọn đệ đi.” Cố Vân Thư hơi ưỡn ngực: “Đệ đi tìm bằng hữu đệ giúp đỡ, bọn họ đều là thư sinh, tỷ cũng biết, thư sinh chất vấn mấy vấn đề này mới càng thêm sắc bén, cũng thuyết phục được bá tánh.”
Trong khoảng thời gian này, Cố Vân Thư cũng không nhàn rỗi, nhất là khi kỳ thi hương vừa kết thúc, trong kinh thành có không ít thư sinh tới tham gia kì thi hội sang năm.
Những học sinh ngoại lai này rất dễ bị thư sinh ở kinh thành bài xích, bọn họ tới kinh thành có đôi khi sẽ bị ức hiếp và không kết giao được với ai.
Cố Vân Thư trong lúc vô tình đã gặp được hai người, lúc ấy không nhịn được nói giúp hai câu, cứ như vậy mà quen biết với nhau. Thư sinh như vậy đều có bạn cùng trường, nhóm này không phải sẽ khá lớn sao?
Hơn nữa đại tỷ có thể không biết, địa vị của cô trong lòng thư sinh vô cùng đặc biệt.
Bởi vì chuyện in chữ rời và kính lúp, cô thần kỳ có được một nhóm ủng hộ, rất nhiều người đều tán dương cô làm việc tốt không cần tán thưởng, rất tôn sùng cô.
Đương nhiên, cũng có một số người cảm thấy cô là phụ nữ, tuy rằng cống hiến mấy thứ tốt, nhưng không phải Hoàng Thượng cũng đã phong cô làm quận chúa rồi sao? Cũng coi như là được toại nguyện.
Vừa vặn, người Cố Vân Thư quen biết là loại phía trước. Những thư sinh đó gần như coi Cố Vân Đông thành thần tượng, nói bởi vì sự tồn tại của cô, cho bọn hắn thuận tiện hơn rất nhiều, làm cho bọn hắn được lợi không ít.
Thế cho nên, đến bây giờ Cố Vân Thư vẫn không dám nói Vĩnh Gia quận chúa là tỷ tỷ của mình.
Nếu Vân Thư nói giao cho hắn, Cố Vân Đông lập tức gọi Đồng Thủy Đào lại, cô vẫn tin đệ đệ mình có thể làm được chuyện này.
Nhưng ngày hôm sau, Cố Vân Đông vẫn đi theo Thiệu Thanh Viễn, cùng bọn họ đến Hoài Âm Hầu phủ.
“Thiếp sẽ không đến Thái gia, thiếp đến Hầu phủ bồi bà ngoại, ở lại Hầu phủ chờ mọi người trở về. Ngày hôm qua không đi, chàng còn có thể nói Trì Trì nháo không cho đi, nếu hôm nay không xuất hiện, bà ngoại sẽ lo lắng.”
Thiệu Thanh Viễn suy nghĩ một chút, gật đầu đồng ý.
Nhưng cô vẫn không dẫn theo Trì Trì, hai ngày này tiểu gia hỏa chỉ có thể ở yên trong nhà, có Dương Liễu ở cùng, lại có thể ăn chút thức ăn phụ, ngược lại không cần lo lắng.
Đoàn người ra cửa, đến Hầu phủ trước, Cố Vân Đông ở cạnh bồi lão phu nhân, Thiệu Thanh Viễn dẫn cha mẹ đến Thái gia.
Lão phu nhân không nhìn thấy Trì Trì, còn có chút tiếc nuối, nhưng nghe nói lúc bọn họ ra ngoài nó vẫn đang ngủ, nên cũng không nói gì nữa, đứa nhỏ ngủ nhiều, canh giờ này quả thật còn hơi sớm.
Ngược lại nha hoàn kia, lúc mang trà lên phát hiện Cố Vân Đông ở đây, sắc mặt lập tức thay đổi.
Sau khi nàng ta bưng trà lên, lập tức tìm cớ để ra ngoài cửa sau, gặp người đàn ông kia.
Quả nhiên sắc mặt của người đàn ông vô cùng khó coi, hắn liếc nhìn nha hoàn kia, hỏi: “Bên cạnh Cố Vân Đông còn có ai?”
Nha hoàn trả lời: “Chỉ dẫn theo một nha hoàn tên là Đồng Thủy Đào.”
Người đàn ông trầm mặc, rũ mắt không biết nghĩ gì.
Ngược lại nha hoàn kia nhỏ giọng nói: “Nghe nói nha hoàn kia có sức lực vô cùng lớn.” MAyy dich