Chương 1211: Không quá thích hợp
Đồng Thủy Đào vội vàng lấy ba khối điểm tâm ra, sau đó kể lại chuyện vừa rồi: “…… Muội nghĩ, Tân Minh Các của chúng ta đã rất lâu không đưa ra loại điểm tâm mới, vừa hay đem cái này về, nói không chừng nhị tiểu thư sẽ biết cách làm, giúp Tân Minh Các chúng ta buôn bán tốt hơn, đúng không?”
Ừm, nàng không nói mục đích chính là để về sau ăn nhiều hơn.
Đi theo tiểu thư lâu như vậy, nàng còn hiểu nghệ thuật nói chuyện.
Tuy Cố Vân Đông chỉ cần liếc mắt một cái đã có thể nhìn ra mục đích của nàng.
Nhưng mà……
Cố Vân Đông nhìn ba khối điểm tâm trong tay nàng: “Muội nói là nha hoàn vừa rồi rót trà cho chúng ta sao?” Cô chỉ người đang đỡ lão phu nhân đi.
Đồng Thủy Đào gật đầu: “Đúng vậy, nàng ấy còn khá tốt.”
Cố Vân Đông lại nhíu chặt mày, mở khăn tay ra, nhìn điểm tâm bên trong.
Đồng Thủy Đào thấy cô nửa ngày không lên tiếng, không hiểu sao lại có chút bất an.
“Tiểu thư, điểm tâm này, có vấn đề gì sao?”
Cố Vân Đông lắc đầu: “Ta không biết, chỉ cảm thấy này hành vi có chút đột ngột. Hôm qua, phu quân cũng nói với ta nha hoàn này có chút không thích hợp……”
Tặng điểm tâm cho Đồng Thủy Đào, là vì có qua có lại.
Lý do đương nhiên nói được, nhưng quá quỷ dị.
Đồng Thủy Đào nghĩ không ra, gãi đầu: “Không đột ngột, muội tặng nàng ta hai miếng thịt khô, nàng ấy tặng muội tam khối điểm tâm, không phải bình thường sao?”
Cố Vân Đông hỏi nàng: “Nếu có người tặng đồ cho muội, chúng ta đương nhiên phải tặng lại một phần theo phép lịch sự. Nhưng muội có đáp lễ cho người ta đồ đã ăn và dùng qua không?”
Đồng Thủy Đào theo bản năng lắc đầu: “Đương nhiên sẽ không.” Ngay sau đó, nàng bừng tỉnh: “Đúng vậy, nếu muội đáp lễ, muội sẽ trả lại một phần hoàn hảo, nào có chuyện đưa đồ mình đã ăn cho người khác.…… Đúng rồi, tiểu thư, có phải bởi vì thịt khô muội cho cũng đã ăn qua hay không? Cho nên nàng ấy không muốn cho quá nhiều?”
“Nhưng đây điểm tâm mới ra, xem ra chắc cũng không rẻ. Nếu không muốn cho quá nhiều, vậy mua cái khác không phải thích hợp hơn sao? Hơn nữa một nha hoàn, điểm tâm trong cửa hàng mới mở, muốn mua thì mua, tiền tiêu vặt của nàng ta cho phép sao?” MAyy dich
Không thích hợp, quá không thích hợp.
Đồng Thủy Đào cảm thấy…… Không cho phép, tiền tiêu vặt của nàng đã đủ nhiều, tiểu thư đối xử với nàng rất tốt, ngày thường ban thưởng cũng không ít. Nếu thật sự muốn nói, tài sản của nàng nhiều hơn rất nhiều người ở kinh thành này.
Nhưng cho dù như vậy, nàng cũng không dám đến cửa hàng điểm tâm mới mở để mua điểm tâm. Ai biết hương vị thế nào? Nếu hương vị không tốt, vậy nàng tiêu phí nhiều bạc như vậy, không phải thua thiệt sao? Thân là một nha hoàn, không chịu nổi một khoản bạc lớn như vậy.
Nếu thật sự muốn mua điểm tâm, vậy cũng là giúp chủ tử trong nhà mua.
Đồng Thủy Đào không nhịn được nhíu mày: “Cho nên ý của tiểu thư là, điểm tâm này có vấn đề?”
“Chỉ là suy đoán.” Nói xong, cô quay đầu lại nhìn nước trà trong nhà chính.
Nếu điểm tâm có vấn đề, vậy không chỉ nhằm vào Đồng Thủy Đào, mà còn có cô.
“Tiểu thư, vậy tiếp theo chúng ta phải làm gì bây giờ?”
Cố Vân Đông gói lại điểm tâm, nhét lại vào ngực nàng, nói: “Vậy thì thí nghiệm một chút, nha hoàn kia rốt cuộc có phải thật sự có vấn đề hay không.”
“Thí nghiệm như thế nào?” Đồng Thủy Đào vội vàng hỏi.
Cố Vân Đông liếc nhìn nàng, nha đầu này kích động như vậy làm gì?
Khóe miệng cô khẽ giật giật, tiến đến bên tai nàng nói nhỏ vài câu.
Đồng Thủy Đào vừa nghe vừa gật đầu đồng ý: “Muội biết rồi tiểu thư.”
Trong lúc nói chuyện, lão phu nhân cũng đã trở lại.
Cố Vân Đông vội tiến lên đỡ người vào nhà chính, trên mặt lão phu nhân còn mang theo ý cười, hỏi: “Chúng ta vừa rồi nói đến đâu rồi?”
“Nói đến nha đầu Thủy Đào này có người hứa hôn hay không.” Cố Vân Đông nói xong, còn vui sướng khi người gặp họa, liếc nhìn Đồng Thủy Đào.
Nàng ấy hơi sửng sốt: “Sao đột nhiên lại nói đến muội? Muội đã hứa hôn với một người.”
Lão phu nhân lập tức hứng thú: “Ồ? Ngươi đã hứa hôn sao? Đối phương là ai?” Nói xong nhìn về phía Cố Vân Đông: “Cháu là người mai mối?”
Cố Vân Đông lắc đầu: “Đối phương là Tiết Vinh, hạ nhân của cha cháu, cũng không tính là cháu mai mối, tình huống có chút phức tạp.”
“Phức tạp như thế nào?” Lão phu nhân có chút vội vàng hỏi.
Bà đã lớn tuổi, làm sao có nhiều đề tài để trò chuyện cùng Cố Vân Đông tuổi trẻ như vậy, vậy nên, nói tới nói lui nói đến chuyện nhân duyên.
Đồng Thủy Đào: “Cháu ở ngay trước mặt hắn bóp nát một cục đá, hỏi hắn có nguyện ý cưới cháu hay không. Hắn nói nguyện ý, kỳ thật cũng không quá phức tạp, tiểu thư, rất đơn giản.” Ừm, một câu đã nói xong rồi.
Lão phu nhân: “……” Thật sự rất, phức tạp.
Cố Vân Đông buồn cười, nhìn lướt qua nha hoàn kia, thấy thần sắc nàng ta có chút lo âu nhìn Đồng Thủy Đào vài lần.
Cố Vân Đông nhướng mày, bưng chén trà trên bàn lên, cầm ấm nước nha hoàn kia vừa đem vào, rót một ly nước.
Cô đã nghĩ tới, nếu nước trà lúc nãy có vấn đề, thì qua thời gian dài như vậy đã sớm xuất hiện triệu chứng?
Hiện tại vẫn không có, e rằng nước trà vừa mới đem vào sẽ bị động tay động chân.
Rót nước xong, ánh mắt nha hoàn kia quả nhiên đặt ở trên người Cố Vân Đông.
Cô làm trò trước mặt nàng ta, cầm chén trà lên uống cạn.
Nha hoàn kia chậm rãi thở phào nhẹ nhõm, nhưng nàng ta không biết là, Cố Vân Đông chỉ dựa vào ngón tay che giấu, đổ toàn bộ chén nước vào không gian, một chút cũng không uống vào miệng.
Sau khi cô uống xong thì phất tay, bảo hai người ra ngoài.
Đồng Thủy Đào vừa ra khỏi cửa, bước chân không nhịn được hơi lảo đảo.
Nha hoàn kia vội vàng đỡ lấy nàng: “Ngươi không sao chứ?”
Đồng Thủy Đào lắc đầu: “Không sao, chỉ là có chút mệt thôi.”
“Ta đỡ ngươi đến bên kia ngồi một lát, nghỉ ngơi một chút.”
“Được, cảm ơn ngươi.”
Đồng Thủy Đào lại ngồi xuống hành lang, vừa ngồi xuống, cả người vô lực dựa vào cột, nhắm mắt ngủ thiếp đi.
Nha hoàn kia duỗi tay đẩy nhẹ nàng hai cái, lại kêu hai tiếng.
Thấy nàng không phản ứng, lập tức thở phào nhẹ nhõm một hơi.
“Ta còn tưởng rằng thuốc không có hiệu quả, ngất đi chậm hơn so với dự kiến một chút.” Hơn nữa nàng ta còn ăn ba khối điểm tâm.
Nhưng không sao, người ngất đi là được.
Nha hoàn kia đỡ người đỡ đi tới góc đường, đặt sau một góc nhà. Vị trí này nếu không nhìn kỹ, sẽ không phát hiện được bên trong giấu một người.
May mắn trong phủ không nhiều hạ nhân lắm, Chu ma ma lại đang chú ý ở phòng bếp, cho nàng ta có không gian hành động.
Sau khi giấu Đồng Thủy Đào xong, nha hoàn kia lại trở về, nhìn trái nhìn phải, xác định không có ai, lặng lẽ đến gần nhà chính.
Bên trong nhà chính không có một chút âm thanh nào, vừa rồi lão phu nhân còn nhiệt tình nói chuyện với Cố Vân Đông, hiện giờ không chút động tĩnh.
Trên mặt nha hoàn kia đầy sự vui vẻ, nâng bước tiến vào.
Quả nhiên, lão phu nhân và Cố Vân Đông đều hôn mê nằm sấp trên bàn.
Nàng bước tới, cố ý đẩy nhẹ Cố Vân Đông hai cái: “Quận chúa, quận chúa ngài không sao chứ?” Sau đó, lại đi tới phía sau lão phu nhân, đẩy hai cái.
Hai người đều không có phản ứng.