Chương 1212: Hỏng rồi
Nha hoàn nở nụ cười, đóng cửa nhà chính lại, lấy ra một bộ quần áo nha hoàn, lại tháo hết trang sức trên đầu Cố Vân Đông xuống, tùy tiện cắm một cây trâm không gây sự chú ý.
Cuối cùng cởi áo ngoài của cô ra, khoác bộ quần áo nha hoàn kia lên.
Chỉ cần không nâng đầu cô lên xem, thật sự sẽ không nhìn ra cô là Cố Vân Đông.
Sau khi nha hoàn hóa trang xong, thật cẩn thận đỡ người lên, một tay đặt trên vai cô.
Đừng nhìn nha đầu này nhỏ nhỏ, gầy gầy, sức lực ngược lại rất lớn, nâng Cố Vân Đông cũng không cảm thấy đặc biệt cố hết sức.
Đợi đến khi người vừa đi ra ngoài, lão phu nhân chậm rãi mở mắt, biểu tình âm trầm.
Đồng Thủy Đào cũng chạy vào: “Lão phu nhân.”
“Ngươi gọi Chu ma ma vào đây.”
“Vâng ạ.”
Chu ma ma không rõ nguyên do vào nhà chính, hiếm khi nhìn thấy sắc mặt lão phu nhân khó coi như vậy, lập tức cả kinh: “Làm sao vậy? Lão phu nhân, có chuyện xảy ra sao?” Quận chúa sao cũng không có ở đây?
Lão phu nhân trầm giọng hạ lệnh: “Ngươi triệu tập tất cả hộ vệ còn lại trong phủ lại, chờ mệnh lệnh.”
Chu ma ma kinh ngạc: “Lão phu nhân??”
“Còn không mau đi?”
“Vâng ạ.”
Chu ma ma rời đi, Đồng Thủy Đào cũng chạy theo ra ngoài, nhưng sau khi ra khỏi Niệm Âm Đường, nàng và Chu ma ma đường ai nấy đi.
Tuy rằng chậm một bước, nhưng Đồng Thủy Đào vẫn nhanh chóng đuổi theo nha hoàn kia, tụt lại phía sau nàng ta khá xa, nhìn thấy nha hoàn kia cõng tiểu thư nhà mình ra ngoài từ cửa sau, nàng vội vàng nhảy lên tường, nằm xuống thăm dò.
Cố Vân Đông hơi híp mắt nhìn thoáng qua địa hình, sau đó phát hiện bà tử vốn trông coi cửa sau cũng không thấy đâu.
Nha hoàn cõng người ra khỏi Hầu phủ, đi dọc theo ngõ nhỏ một đoạn mới dừng lại.
Cố Vân Đông nhắm mắt lại, nghe thấy nha hoàn kia gọi một tiếng công tử.
Ngay sau đó, cô đã bị đặt lên một chiếc xe ngựa.
Trong xe ngựa có người, chắc là công tử mà nha hoàn vừa mới gọi.
Người đàn ông liếc nhìn Cố Vân Đông, hỏi nha hoàn kia: “Thuận lợi chứ?”
“Dựa theo công tử phân phó, tất cả đều rất thuận lợi. Công tử, chúng ta đi ngay bây giờ sao?”
Người đàn ông đột nhiên khẽ cười một tiếng: “Đi? Chúng ta sẽ đi, nhưng ngươi không thể đi.”
Nha hoàn sửng sốt: “Ý của công tử là……”
“Ngươi đi đến phía Đông Hầu phủ phóng hỏa, dời lực chú ý, tránh để bọn họ phát hiện quá sớm, sẽ đuổi theo chúng ta.”
Ngón tay nha hoàn khẽ run lên: “Nhưng, nhưng như vậy, nô tỳ có khả năng sẽ bị bắt……”
“Ngươi rất thông minh, ngươi phải tin tưởng chính mình có thể chạy thoát. Được rồi, mau nhanh đi, nếu không đi sẽ bị người ta phát hiện, nếu chậm trễ chuyện của ta, ta sẽ giết ngươi.”
“Vâng, nô tỳ sẽ đi ngay.” Nha hoàn kia nơm nớp lo sợ xuống xe ngựa, lại trở về cửa sau, ngay khi nàng ta vội vàng chạy về phía đông Hầu phủ, đột nhiên có một người từ trên tường nhảy xuống, trực tiếp đặt dao lên cổ nàng ta.
Nha hoàn kia hít một ngụm khí lạnh: “Đồng, Đồng Thủy Đào? Ngươi không ngất xỉu?”
Khoan đã, nếu nàng ta không ngất, vậy còn Vĩnh Gia quận chúa thì sao?
Hỏng rồi!!
Nha hoàn quay đầu muốn kêu lên, lời còn chưa nói ra, trực tiếp bị Đồng Thủy Đào đánh ngất.
Đồng Thủy Đào ngẩng đầu, nói với hộ vệ vừa mới chạy tới: “Người này giao cho các ngươi, ta đi bảo hộ tiểu thư nhà ta.”
Nàng nói xong, lại nhảy lên tường.
Mà giờ phút này Cố Vân Đông cũng đang chờ đợi thời cơ.
Trong xe ngựa, người đàn ông đá Cố Vân Đông một cước, cười lạnh hai tiếng, nói với người đánh xe bên ngoài: “Đi.”
Xe ngựa vừa di chuyển, chuẩn bị chạy về phía trước, ánh mắt người đàn ông sáng lên, lóe lên vẻ hưng phấn, thế nên không để ý người nằm trên xe ngựa bỗng nhúc nhích.
Xe ngựa không gây chú ý, trông giống như xe ngựa vận chuyển hàng hóa bình thường, người trên xe rất nhanh rời khỏi cửa sau Hầu phủ.
Đồng Thủy Đào trèo tường ra, lặng yên không tiếng động đi theo. Trong tay nàng cầm một cục đá, mỗi khi đến một khúc cua hoặc ngã ba, đều lưu lại ký hiệu trên tường.
Hộ vệ của Hầu phủ lập tức đuổi theo, cùng lúc đó, lão phu nhân còn phái người đến Tần phủ cầu viện binh.
Tần phủ bởi vì Cố Vân Đông Thiệu Thanh Viễn nên quan hệ với Hoài Âm Hầu phủ cũng khá gần.
Người gác cổng vừa nghe Hoài Âm Hầu phủ có chuyện khẩn cấp cần trợ giúp, không nói hai lời dẫn hộ vệ của Hầu phủ đi tìm Tần quản gia.
Tần Văn Tranh không ở nhà, Cát thị cũng ở Tân Minh Các. Chuyện điều phái hộ vệ trong phủ là chuyện lớn, Tần quản gia không làm chủ được.
Bởi vậy hắn chỉ có thể đi thỉnh giáo Tần An Ninh, An Ninh tuy tuổi không lớn, nhưng chuyện nên hiểu đều đã hiểu. Có cha mẹ như Tần Văn Tranh và Cát thị, An Ninh cũng không phải người ngốc nghếch, ngược lại làm việc còn rất quyết đoán.
Sau khi nghe hộ vệ Hầu phủ bẩm báo, biết người bị bắt đi là Cố Vân Đông, An Ninh lập tức đứng lên, nhanh chóng quyết định đi tìm hộ vệ Tần Văn Tranh chuẩn bị cho mình, bảo hắn mang theo mười mấy người nhanh chóng đuổi theo.
Hộ vệ Hầu phủ ở đó, thêm hộ vệ của Tần phủ chia làm hai nhóm người, một trước một sau đuổi theo ký hiệu Đồng Thủy Đào để lại.
Chỉ là bảy tám vòng này, giống như xoay vòng, cuối cùng đi một hồi lâu mới dừng lại.
Đồng Thủy Đào thở hổn hển, trong lòng thầm chửi má nó, kết quả vừa ngẩng đầu, nơi này chỉ cách Hầu phủ ba con đường mà thôi, kỳ thật cũng không xa. Nếu ngày thường đi bộ, cũng chưa tới ba mươi phút.
Nhưng hôm nay nàng đi theo xe ngựa, đổi tới đổi lui dùng một giờ rưỡi canh giờ.
“Mẹ nó, ngươi chờ đó cho ta, lát nữa ta sẽ đánh chết ngươi, dám đi nhiều vòng như vậy, suýt nữa đã lấy mạng già của ta.”
May mắn là, mặc dù đối phương đi xe ngựa, nhưng đường trong thành không dám chạy nhanh, đi cũng không mau, nếu không đôi chân này của Đồng Thủy Đào sẽ phế đi.
Ngược lại, Cố Vân Đông trong xe ngựa không cảm thấy mệt, nhưng cô vẫn luôn dựng lỗ tai nghe âm thanh bên ngoài. Cô biết xe ngựa đang đi vòng vòng, xem ra người này cũng có vài phần cẩn thận.
Tay Cố Vân Đông bị dây thừng trói lại, có lẽ người đàn ông có thù oán với cô, dây thừng trói vô cùng chặt, siết đến cổ tay cô phát đau.
Cũng may, sau khi người đàn ông trói cô lại, cũng mặc kệ cô, ngược lại nói chuyện với người đánh xe ở bên ngoài: “Chờ đến nơi, ngươi đi đưa tin cho Thiệu Thanh Viễn, nói cho hắn biết Cố Vân Đông đang ở trong tay chúng ta, bảo hắn làm theo những gì viết trên giấy.”
Trong lúc nói chuyện, hắn đưa cho người đánh xe một phong thơ: “Nếu hắn không làm được, vậy mạng của thê tử hắn cũng đừng nghĩ đến.”
Người đánh xe cung kính đồng ý: “Vâng, thưa công tử.”
Cố Vân Đông vừa nghe, vừa lấy ra một con dao nhỏ sắc bén trong không gian, hai tay chắp sau lưng, lui vào trong một góc xe ngựa, lặng yên không một tiếng động bắt đầu cắt dây thừng.
Chờ đến khi cắt đứt, xe ngựa cũng vừa ngừng lại.
Cố Vân Đông cất lưỡi dao vào không gian, suy nghĩ lại lấy ra một con dao găm sắc bén nắm trong tay.
“Hự……”
Xe ngựa dừng lại, người đánh xe nhảy xuống xe ngựa.
Người đàn ông rũ mắt nhìn Cố Vân Đông, duỗi tay liền muốn mang cô xuống xe ngựa. MAyy dich
Nhưng mà ngay sau đó, Cố Vân Đông đột nhiên ngồi dậy, con dao trong tay bất ngờ kê vào cổ người đàn ông.