Chương 1213: Là ngươi??
“Xuy……” Trái lại nam tử hít một nguụm khí lạnh, mở to hai mắt không dám tin nhìn Cố Vân Đông: “Ngươi không bị hôn mê sao?”
Còn có, chủy thủ trong tay nàng ta từ đâu ra vậy? Nha hoàn kia lúc thay quần áo cho nàng ta chắc chắn đã lục soát rồi, mà lúc hắn trói chân tay nàng ta cũng không phát hiện ra gì cả.
Cùng lúc đó, Cố Vân Đông cũng khiếp sợ nhìn nam tử trước mặt, khẽ hô một tiếng: “Là ngươi?”
Sở Bảo Nghiên, thế tử Lỗ Vương!
Hắn vẫn còn ở Kinh Thành?
Lúc trước Lỗ Vương phi đã nói ra không ít manh mối, mặc dù bà ta đã tận lực tránh né không nhắc đến tung tích của Sở Bảo Nghiên.
Nhưng đám người Tần Văn Tranh vẫn có thể thăm dò được một vài manh mối trong những lời đó, có điều kết quả cuối cùng là Sở Bảo Nghiên đã ra khỏi thành.
Suy cho cùng chính Lỗ Vương phi cũng không biết rõ tung tích của hắn? Hay là Sở Bảo Nghiên không nghe lời phu thê Lỗ Vương, tự ý ở lại kinh thành?
Cố Vân Đông híp mắt đánh giá thế tử Lỗ Vương, cô cảm giác hẳn là vế sau. Cứ nhìn lúc hắn bí quá hoá liều xuống tay với mình là sẽ biết.
Xa phu ở bên ngoài nghe được động tĩnh. Khẽ vén màn xe lên, nhìn thấy tình huống bên trong, sắc mặt đột nhiên thay đổi, siết chặt ngón tay, vừa nhìn là biết người có võ.
Cố Vân Đông lập tức trốn sau lưng Sở Bảo Nghiên, chủy thủ lóe ra ánh sáng lạnh, hơi cử động, Sở Bảo Nghiên tức khắc kêu rên một tiếng.
Cố Vân Đôg nói với xa phu kia: “Đừng nhúc nhích, nếu ngươi dám cử động, cái mạng của thế tử ngươi sẽ không còn nữa đâu. Ngươi biết nếu ta chém vào vị trí này, chắc chắn sẽ không thể cứu được.”
Quả nhiên xa phu không di chuyển nữa, cau mày nhìn về phía Sở Bảo Nghiên.
Hắn ta liếc mắt nhìn thoáng qua, khóe miệng mím chặt, gần như tạo thành một đường thẳng, giọng nói trầm thấp, sắc mặt khó coi: “Chùy thủy này của quận chúa lấy từ đâu ra vậy?”
“Ngươi đừng quan tâm ta lấy ở chỗ nào.” Cố Vân Đông cười: “Nhưng mà thế tử Lỗ Vương xuất hiện ở chỗ này thật làm ta ngoài ý muốn. Lá gan của thế tử đúng là rất lớn, bây giờ toàn bộ Kinh Thành đều đang điều tra tung tích của ngươi. Ngươi chẳng những không trốn đi, còn xuất hiện ở trước mặt ta, định mưu hại ta.”
Sở Bảo Nghiên cười lạnh một tiếng: “Đáng tiếc, vẫn thất bại trong gang tấc, quả nhiên đưa người lớn đi quá mạo hiểm, nếu là nhi tử ngươi, có lẽ còn có thể……”
Sắc mặt Cố Vân Đông đột nhiên thay đổi, chùy thủ trong tay chợt đè xuống, nháy mắt máu trên cổ Sở Bảo Nghiên tuôn ra.
Cố Vân Đông nghiến răng nghiến lợi nói: “Ngươi dám đánh chủ ý lên con trai ta.”
Sở Bảo Nghiên kêu rên một tiếng, đau đớn trên cổ làm hận ý trong ánh mắt hắn càng sâu hơn: “Đúng vậy, vốn dĩ ta cho rằng hôm qua các ngươi sẽ đến, ai ngờ……”
Lúc này Cố Vân Đông cũng không biết nên cảm thấy may mắn vì Trì Trì đột nhiên sinh bệnh hay là khó chịu vì thằng bé phải chịu khổ.
Nhưng Sở Bảo Nghiên này lại dám có ý định làm tổn thương nhi tử cô, điểm này cô tuyệt đối sẽ không bỏ qua.
“Ngươi cho rằng hôm qua nhi tử ta đến hầu phủ thì ngươi có thế đưa thằng bé đi ư? Dựa vào cái gì? Chỉ bằng nha hoàn kia của ngươi à?”
Sở Bảo Nghiên trầm mặc, nha hoàn kia xác thực được việc thì ít hỏng việc thì nhiều, có mỗi việc đơn giản như vậy mà cũng làm không xong. MAyy dich
Nhân lúc hai người nói chuyện, người ở trong căn nhà phía trước cách bọn họ không xa hình như đã nghe được động tĩnh, mười mấy người lập tức xông ra ngoài.
Nhìn thấy thế tử Lỗ Vương bị Cố Vân Đông bắt giữ, người nào người nấy sắc mặt biến đổi.
“Công tử……”
Bọn họ muốn tiến lên, nhưng khi vừa đến gần lại đột nhiên ngừng bước chân lại.
Nhìn thấy những người này, ngón tay Cố Vân Đông khẽ siết chặt, quả nhiên, thế tử Lỗ Vương còn dẫn theo mấy người.
Hơn nữa bọn hắn đều là cao thủ, không biết rốt cuộc có bao nhiêu người Hầu phủ theo tới. Bọn họ đến Tần phủ xin giúp đỡ, có thể gọi người cứu viện không?
Cố Vân Đông đang suy nghĩ, Sở Bảo Nghiên đột nhiên nhướn cổ về phía trước.
Cái cổ hướng thẳng về phía cây chủy thủ trong tay cô, bộ dạng bất chấp như thể muốn đi tìm đường chết.
Cố Vân Đông theo bản năng tránh chủy thủ sang một bên, giây tiếp theo cô lập tức phản ứng lại muốn đâm hắn một dao. Nhưng xa phu trước mặt đột nhiên gây khó dễ, không biết hắn cầm thứ gì trong tay đột nhiên hất về phía cô, cùng lúc đó Sở Bảo Nghiên đánh úp một chưởng về phía ngực cô.
Chết tiệt, đúng là hèn hạ.
Cố Vân Đông bất đắc dĩ chỉ có thể che mắt lăn về phía góc xe ngựa, hai chân càng là không có lựa chọn nào khác trực tiếp đạp về phía Sở Bảo Nghiên, đá hắn ra khỏi xe ngựa.
Nhân cơ hội này cô cũng nhảy ra khỏi cửa sổ, lăn một vòng trên mặt đất sau đó đứng trong góc một căn nhà.
Dường như nháy mắt lúc cô nhảy ra khỏi của sổ, cái xe ngựa kia lập tức bị bắn thành cái sàng.
Cố Vân Đông thở hắt ra một hơi, bây giờ mới nhìn rõ vật gã xa phu ném vào người mình ban nãy là cái gì.
Bột phấn màu trắng, thoạt nhìn hình như là loại dược nào đó.
Cố Vân Đông thoáng nhíu mày, lo lắng đậy là độc dược, nhấc tay lên thu toàn bộ vào trong không gian của mình.
Sau đó mới ngó đầu ra nhìn sang chỗ Sở Bảo Nghiên, có điều cô vừa mới ló đầu ra một chút, một mũi tên đã bắn về phía bên này.
Cố Vân Đông lập tức rụt đầu lại, nhíu mày, không biết Đồng Thủy Đào có dẫn theo người tới đây không ?
“Vĩnh Gia quận chúa, ngươi trốn ở trong đó cũng vô dụng thôi, phía sau ngươi chính là ngõ cụt.” Sở Bảo Nghiên vừa nói vừa đi về phía cô.
Nhưng hắn vừa đi được vài bước đã bị xa phu kia kéo lại: “Công tử, nơi này không còn an toàn nữa. Vĩnh Gia quận chúa quỷ kế đa đoan, nàng ta đột nhiên tỉnh lại, nói không chừng đã sớm cho người theo dõi phía sau. Ngài đi trước đi, cứ giao quận chúa cho chúng ta.”
Cố Vân Đông nhìn ra phía sau, con ngõ nhỏ này khá dài, nhưng đúng thật là một ngõ cụt.
Nhưng mà……
Kể cả là như thế, cô cũng không thể để cho Sở Bảo Nghiên cứ thế rời đi được, đành phải kéo dài thời gian vậy: “Quả nhiên lá gan của thế tử Lỗ Vương thật lớn, còn dám tự mình kề cổ tới gần dao găm của ta. Ngươi không sợ ta sẽ thuận thế lấy luôn cái mạng của ngươi sao?”
Sở Bảo Nghiên: “Muốn mạng của ta? Ta dám đánh cược là ngươi không dám.”
Cố Vân Đông: “……” Cút, ai không dám chứ?
Có điều nói đi nói lại, cho dù vừa rồi hành động của cô không phải là theo bản năng thì cô cũng không muốn giết hắn. Không phải là không dám, mà là không thể.
Bây giờ thế tử Lỗ Vương không thể chết được, cô có thể moi ra được không ít manh mối trên người hắn. Hoàng Thượng phái đi nhiều người như vậy, không phải chỉ để bắt về một cái xác chết.
Hơn nữa, nếu như hắn chết ngay tại đây, tên xa phu và mười mấy người kia chắc chắn sẽ chém cô thành mười tám mảnh, làm gì có chuyện để cô tiếp tục kêu gào ở chỗ này.
Xem ra, Sở Bảo Nghiên vẫn muốn bắt sống cô.
“Sở Bảo Nghiên, rốt cuộc ngươi muốn bắt ta làm gì? Ta tự nhận mình không quyền không thế, ta và ngươi có thù oán, ngươi cứ giết ta đi, rốt cuộc ngươi muốn làm gì? Không phải là ngươi muốn cứu Lỗ Vương và Lỗ Vương phi đấy chứ?”
Lời này vừa thốt ra, xung quanh đột nhiên trở nên im lặng, gã xa phu vốn dĩ đang muốn kéo Sở Bảo Nghiên rời đi cũng ngừng lại.
Cố Vân Đông khẽ nhếch miệng, không thể nào? Hắn thật sự muốn cứu Lỗ Vương cùng Lỗ Vương phi ư?
Mặc dù phu thê Lỗ Vương không bị chém đầu, bây giờ vẫn đang bị nhốt trong địa lao, nhưng bắt cô thì có ích lợi gì? Hắn không cho rằng nếu như bắt được cô hoặc là Trì Trì, là có thể uy hiếp Thiệu Thanh Viễn, bắt hắn thả người ra đấy chứ?