Chương 1214: Không thể ngất xỉu được
Hả? Từ từ, mục tiêu ban đầu của bọn họ là Trì Trì.
Nếu là như thế, đúng thật là hai vợ chồng bọn họ bởi vì lo lắng cho an nguy của Trì Trì mà không thể không làm ra một số chuyện.
Chỉ cần dùng phương thức thỏa đáng vẫn có thể cứu được vợ chồng Lỗ Vương.
Cố Vân Đông thở dài, không thể tưởng được Sở Bảo Nghiên vậy mà lại có thể nhận ra giá trị của vợ chồng bọn họ.
“Rầm” một tiếng, sắc mặt Cố Vân Đông khẽ biến, đột nhiên lui về phía sau hai bước.
Lúc ngẩng đầu lên, gã xa phu kia đang cầm đao lao về phía mình.
Cô vội vàng vươn tay, chặn cây đao của hắn.
Biểu tình trên khuôn mặt hắn như sắp nứt ra, sao nữ nhân này cũng có đao? Nàng ta lấy từ đâu ra?
Nhưng mà không đợi hắn suy nghĩ, đột nhiên có một người xuất hiện trên đầu tường, cầm một cục gạch trong tay ném về phía hắn.
“Tiểu thư, chạy mau.” Đồng Thủy Đào rút một cây kiếm bên hông ra bắt đầu đánh nhau với xa phu.
Kiếm này là tiểu thư tìm người làm riêng cho nàng, cực kỳ đẹp và thích hợp với nàng. Đồng Thủy Đào vô cùng thích cây kiếm này, quả thật nó rất phù hợp với nàng.
Cho nên thời điểm nàng giao thủ với xa phu, càng đánh càng hăng, càng đánh lại càng mạnh mẽ. Lực đạo mạnh đến mức khiến tay cầm đao của xa phu có chút tê dại.
Nhưng điều khiến cho hắn lo lắng hơn cả đó chính là tiếng đánh nhau vang lên bên ngoài con ngõ.
Không xong rồi, quả nhiên Cố Vân Đông đã tìm được người tới viện trợ, thế tử căn bản không có thời gian để rời đi.
Nháy mắt động tác của xa phu trở nên sắc bén, bất ngờ chém một nhát sượt qua Đồng Thủy Đào, Đồng Thủy Đào tránh được trong gang tấc, vội vàng lui về phía sau hai bước. MAyy dich
Xa phu cũng không ham chiến, quay đầu bỏ chạy. Mắt thấy một người đang giao thủ với Sở Bảo Nghiên, hắn ta lập tức xông tới hất kiếm của tên hộ vệ kia ra còn chém người nọ một đao, ngay sau đó kéo Sở Bảo Nghiên chạy đi.
Cố Vân Đông và Đồng Thủy Đào đuổi theo bọn họ ra đến đầu ngõ, thấy bên ngoài một mảnh tàn sát khốc liệt.
Nhóm người mà Sở Bả Nghiên mang theo đều là cao thủ, bởi vậy nên mặc dù các nàng người đông, nhưng nhất thời trong một khoảng thời gian ngắn cũng không thể nào chiếm được ưu thế.
Cô mím chặt môi, cầm nỏ tiễn nhắm thẳng về phía Sở Bảo Nghiên và xa phu.
Nhắm chuẩn xác, ‘vù’ một tiếng, nỏ tiễn bay thẳng về phía bắp chân Sở Bảo Nghiên.
Thấy mũi tên sắp bắn trúng hắn, phu xa lập tức đẩy Sở Bảo Nghiên sang bên cạnh, mũi tên kia sượt qua gương mặt hắn ta, cuối cùng đâm vào mặt tường.
Cố Vân Đông thầm tức tối, thấy Sở Bảo Nghiên chạy ngày càng xa, cô vội càng tránh né đám đông đang đánh nhau chạy về phía trước.
Ai ngờ mới chạy được vài bước, Sở Bảo Nghiên đột nhiên chậm rãi lùi ngược lại, trên mặt còn mang theo vẻ kinh hoàng.
Cố Vân Đông nhìn theo ánh mắt hắn, lập tức nhìn thấy một người cầm kiếm bước từng bước tới gần Sở Bảo Nghiên.
“Nhiếp Thông.” Cố Vân Đông mặt mày rạng rỡ, thấy Nhiếp Thông còn dẫn theo quan binh đi đằng sau thì thở phào mạnh mẽ một hơi.
Nhiếp Thông tranh thủ liếc nhìn cô một cái, thấy cô không có việc gì, lập tức yên lòng.
Ngay sau đó vung tay lên: “Bắt lấy tên phản tặc kia.”
“Dạ.” Quan binh và những hộ vệ mà hắn và Đồng Thủy Đào mang đến lập tức vây quanh những người này.
Bọn hắn còn ngoan cố dựa vào địa thế hiểm trở để chống lại, nhưng chỉ vô dụng, những quan binh này cũng là người có chút thân thủ.
Năm sáu người đối phó một người, không đến mức chịu yếu thế.
Đồng Thủy Đào lại đến giao chiến với xa phu, Nhiếp Thông thì đối đầu với Sở Bảo Nghiên.
Cố Vân Đông muốn đến hỗ trợ, nhưng đi được vài bước, lại phát hiện bước chân lơ lửng, hai chân có chút mềm nhũn.
Không xong rồi, thuốc bột gã xa phu kia ném vào người cô lúc trước đã phát huy công dụng.
Tinh thần cô có chút hoảng hốt, lúc này mọi người đang chiến đấu, cô không thể ngất xỉu ở chỗ này được, không thể……
Cố Vân Đông lùi về sau mấy bước, từ từ rút lui vào trong ngõ nhỏ vừa rồi.
Bên này không ai, cô thở ra một hơi, rốt cuộc hai chân không chống đỡ được nữa, ngã ngồi trên mặt đất.
Những bởi vì bên cạnh không có ai nên cô vẫn kiên trì không dám ngất xỉu. Cô nắm chặt nỏ tiễn trong tay, tay phải khẽ run rẩy nhắm vào đầu ngõ, phàm là người của Sở Bảo Nghiên tiến vào, cô tuyệt đối sẽ bắn không chút do dự.
Thời gian chờ đợi dài đằng đẵng, rõ ràng mới chỉ trôi qua vài phút thôi mà Cố Vân Đông lại cảm thấy mình đã đợi rất lâu rồi. Mí mắt ngày càng nặng, cô hung hăng véo đùi mình hai cái, nhưng ngón tay không có chút sức lực nào cả, nhéo cũng không thấy đau.
Cố Vân Đông quyết tâm, dùng sức cắn môi dưới, khóe miệng lập tức chảy một giọt máu như hạt châu.
“Ai da……” Đau quá.
Một bóng người đột nhiên xuất hiện ở đầu ngõ, cô mở to hai mắt nhìn, thấy người tới là Đồng Thủy Đào, cô thoáng thả lỏng, cuối cùng hoàn toàn hôn mê bất tỉnh.
Đồng Thủy Đào sợ tới mức mặt tái mét: “Tiểu thư!”
Nàng hớt hải chạy đến, đỡ lấy Cố Vân Đông, phát hiện tiểu thư hoàn toàn không có phản ứng, nước mắt lập tức trào ra.
“Tiểu thư, tiểu thư, người làm sao vậy?” Đồng Thủy Đào sợ hãi vươn tay ra sờ cổ cô, phát hiện mạch vẫn đập, thở phào một hơi thật lớn.
Nàng nhanh chóng bế Cố Vân Đông, nhặt chiếc nỏ trên mặt đất lên rồi vội vã chạy ra khỏi ngõ.
Lúc này Nhiếp Thông cũng đã bắt được Sở Bảo Nghiên, những người khác hoặc là bị giết hoặc là bị bắt, tất cả đều bị trói lại hết.
Nhiếp Thông ngẩng đầu lên muốn tìm Cố Vân Đông, thấy Đồng Thủy Đào chạy ra cả mặt toàn là nước mắt, trong lòng kinh hãi, nhanh chóng vọt tới: “Vân Đông làm sao vậy?”
Đồng Thủy Đào khóc lóc lắc đầu: “Ta cũng không biết, tiểu thư ngất đi rồi.” Nàng vừa nói vừa nhìn Sở Bảo Nghiên: “Nhất định là do bọn họ ra tay, các ngươi đã làm gì tiểu thư nhà chúng ta? Có phải các ngươi đã bỏ thuốc tiểu thư không? Mau giao giải dược ra đây.”
Nhiếp Thông xoay đầu, chĩa trường kiếm vào hắn: “Giải dược đâu?”
Trên người Sở Bảo Nghiên bị thương, nhìn người của mình bị tiêu diệt toàn bộ, biểu tình oán hận, muốn trốn lại không được, chẳng khác biệt mấy với chó nhà có tang.
Giải dược gì chứ? Hắn căn bản là không……
Ừm?
Sở Bảo Nghiên vốn dĩ còn xúc động muốn mắng to một tiếng, nhưng lại im bặt sau đó ngước mắt nhìn Nhiếp Thông, hừ lạnh nói: “Giải dược ở trên xe ngựa, đựng trong bình sứ màu trắng.”
Nhiếp Thông nhìn về phía cái xe ngựa bị bắn thành cái sàng kia, tự mình nhảy lên lấy giải dược.
Đồng Thủy Đào vội vàng nhận lấy muốn đưa cho Cố Vân Đông ăn, ai ngờ Nhiếp Thông giữ tay nàng ấy lại, nói: “Sở Bảo Nghiên đưa ra quá thoải mái, không biết đây có đúng là giải dược không.”
Đồng Thủy Đào nghĩ cũng thấy đúng: “Ta đưa tiểu thư nhà ta đi tìm cô gia trước.” Nàng cõng Cố Vân Đông định rời đi.
Nhiếp Thông nói: “Để ta đi cùng với ngươi.”
“Không cần, chỗ này còn cần Nhiếp thiếu gia xử lý. Nhiếp thiếu gia, ngài ngàn vạn đừng để thế tử Lỗ Vương chạy thoát, dám ra tay với tiểu thư nhà ta, trở về ta phải quất hắn một trăm roi.” Còn có, chẳng may cô gia không biết cách giải độc cho tiểu thư, bọn họ còn phải xuống tay từ chỗ thế tử Lỗ Vương, cho nên ngàn vạn lần phải tóm chặt lấy hắn ta.
Nhiếp Thông gật đầu, ban đầu hắn còn muốn phái hai tên thuộc ha đưa các nàng đi, có điều thấy đã có hộ vệ của hầu phủ rồi nên hắn từ bỏ suy nghĩ này.
Cuối cùng hắn phái người nhanh chóng đi tìm một chiếc xe ngựa, xe ngựa của thế tử Lỗ Vương không thể dùng được nữa, đành phải đi tìm một chiếc ở gần đó.