Trưởng Tỷ Nhà Nông Có Không Gian ( Dịch Full)

Chương 1215 - Chương 1215. Đụng Phải Vân Thư

Chương 1215. Đụng phải Vân Thư Chương 1215. Đụng phải Vân Thư

Chương 1215: Đụng phải Vân Thư

Thấy Đồng Thủy Đào bế Cố Vân Đông lên xe ngựa, Nhiếp Thông lại đưa bình dược màu trắng và tất cả những bình dược khác cho hộ vệ đánh xe về Hầu phủ.

“Mang hết những thứ này về đi, đề phòng lúc cần.”

“Đa tạ Nhiếp đại nhân.” Hộ vệ kia chắp tay, trực tiếp nhảy lên càng xe.

Xe ngựa không lớn, cho nên chỉ có hai người hộ vệ đi theo Đồng Thủy Đào và Cố Vân Đông, những người khác người thì ở lại giải quyết tốt hậu quả, người thì đến Hầu phủ báo tin.

Đồng Thủy Đào ngồi ở trong xe ngựa, nắm chặt lấy tay bàn tay Cố Vân Đông, cảm nhận nhiệt độ ấm áp trên cơ thể cô, trên mặt cũng không thấy có vẻ gì là tím tái, ít nhiều cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn phần nào.

Chỉ là trong lòng nàng vẫn nóng như lửa đốt như cũ, hối hận vì lúc trước bốn người Văn Võ Song Toàn đi theo cô gia học y, không ở bên cạnh học lén.

Nếu nàng có một chút y thuật thì bây giờ đã có thể biết tiểu thư bị gì rồi.

“Sao vẫn chưa tới nơi vậy?”

Hộ vệ ở càng xe đã nỗ lực đánh xe hết sức rồi, chỉ là ở Kinh Thành có rất nhiều người qua lại nên không thể nào đánh xe ngựa quá nhanh được, chẳng may không cẩn thận va chạm phải quý nhân, đến lúc đó càng làm trễ nải thời gian hơn nữa.

Đồng Thủy Đào nhíu chặt mày, một tay giữ chặt lấy Cố Vân Đông, một tay xốc mành xe lên nhìn ra bên ngoài xem đang ở chỗ nào.

Không ngờ vừa mới ngước mắt lên nhìn, đã thấy một bóng dáng quen thuộc.

Đồng Thủy Đào theo bản năng hô lên một tiếng: “Vân Thư thiếu gia.”

Cố Vân Thư đang đứng cùng với năm sáu người có vẻ đều là thư sinh, nghe thấy có người gọi mình thì lập tức nhìn sang.

Nhìn thấy Đồng Thủy Đào ở trong một chiếc xe ngựa xa lạ, hắn tức khắc kinh ngạc. Thấy xe ngựa dừng lại, hắn vội vàng chạy qua đến, hỏi: “Thủy Đào? Sao ngươi lại ở đây, tỷ tỷ của ta đâu?”

Đồng Thủy Đào nhìn hắn, mặc dù đối phương chỉ là một hài tử chưa đến mười tuổi, nhưng không hiểu sao nàng lại cảm thấy như tìm được người đáng tin cậy. MAyy dich

“Vân Thư thiếu gia, tiểu thư ở trong xe ngựa, nàng ấy vừa mới bị hôn mê. Chúng ta đang muốn đi tìm cô gia.”

“Cái gì?” Cố Vân Thư kinh ngạc, vội vàng lên xe ngựa, nhìn thấy Cố Vân Đông quả thật đang nhắm mắt hôn mê bất tỉnh, hắn lập tức cảm thấy hoảng hốt.

Hắn thò đầu ra ngoài cửa xe, nói với năm sáu thư sinh đang đợi mình ở bên ngoài: “Dư huynh, nhà ta có chút chuyện, ta phải về trước. Hẹn ngày khác gặp lại.”

Vừa dứt lời, xe ngựa đã vọt về phía trước, Cố Vân Thư chỉ kịp phất phất tay với bọn họ.

Thư sinh được gọi là Dư huynh thoáng kinh ngạc, ngơ ngác nhìn những người khác: “Nhà Vân Thư xảy ra chuyện gì vậy? Nhìn có vẻ rất lo lắng.”

“Đi nhanh quá, tiếc là chúng ta không có cơ hội hỏi cho rõ ràng, cũng không biết chúng ta có thể giúp được gì không?”

“Ha ha, các người cũng quá đề cao bản thân rồi? Mấy người chúng ta đều từ phủ thành khác đến đây. Chúng ta ở kinh thành trời xa đất lạ lại không có chỗ dựa, có thể giúp người ta cái gì chứ? Đừng nhìn Cố Vân Thư không có bối cảnh gì, nhưng dù sao cũng là nhân sĩ ở Kinh Thành, so thế nào cũng thấy mạnh hơn chúng ta. Chúng ta ấy à, vẫn đừng nên xen và chuyện của người khác thì hơn.”

Người này nói chuyện kia giọng điệu khó nghe, khiến cho sắc mặt mấy người còn lại cũng bắt đầu trở nên khó coi.

Thậm chí Dư Dương còn mắng lớn: “Ngươi đang nói cái gì vậy? Một người không nghĩ ra mọi người sẽ nghĩ ra, tốt xấu gì chúng ta cũng là người học hành gian khổ nhiều năm, không đến mức cái gì cũng không làm được. Mặc kệ là không có bối cảnh hay chỗ dựa, chẳng lẽ dựa vào chính bản thân mình cũng không được ư?”

“Không sai, Lý huynh, suy nghĩ của ngươi quá mức hẹp hòi rồi.”

“Từ khi Lý huynh biết Vân Thư muốn tự mình khảo trúng Quốc Tử Giám, hắn bắt đầu trở nên âm dương quái khí. Nếu ngươi đã không ưa hắn, vậy còn muốn ra ngoài chung với hắn làm gì? Không cùng chí hướng không thể cùng làm việc, ta thấy các ngươi không cần thiết phải giao thiệp với nhau đâu.”

Những người khác gật đầu rối rít, gương mặt Lý thư sinh kia lập tức đỏ bừng lên, hung hăng phẩy tay áo một cái: “Các ngươi cho là ta hiếm lạ chắc? Cũng chỉ là một thằng oắt con đầu còn để chỏm thôi mà, đáng để các ngươi coi trọng vậy sao? Không phải các người cảm thấy hắn còn nhỏ tuổi đã là tú tài, tương lai tiền đồ vô lượng sao? Các ngươi cũng không nghĩ xem từ xưa đến nay những thiếu niên thiên tài bị ngã ngựa sớm còn ít ư? Lúc đầu biểu hiện xuất chúng, sau đó lại bình thường không có gì đặc biệt, các ngươi đúng là tầm mắt hạn hẹp, hừ.”

Nói xong, hắn trực tiếp xoay người rời đi.

Hắn vừa đi, bầu không khí giữa bọn họ trái lại nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

Dư Dương hừ một tiếng: “Mồm miệng toàn lý luận suông! Hắn ta có bản lĩnh như vậy thì đừng ăn đồ mà Vân Thư mang đến đây nữa. Lần nào Vân Thư mang đồ ăn đến đây, hắn chỉ cần ngửi mùi là…… Tóm lại chỗ nào cũng có mặt hắn. Vân Thư vừa đi, hắn lập tức ở trước mặt bắt đầu giở giọng với chúng ta.”

“Hắn cũng muốn thông qua kỳ khảo thí chiêu sinh này của Quốc Tử Giám, có điều không có mấy hi vọng. Lại thấy Vân Thư tuổi còn nhỏ mà có thiên phú, trong lòng tự nhiên cảm thấy không công bằng, nói trắng ra chính là đố kỵ. Lần này nhà Vân Thư xảy ra chuyện, có khi trong lòng hắn đang vui sướng khi người khác gặp họa cũng không chừng.”

“Về sau, chúng ta nên ít qua lại với hắn thôi.”

“Nói cũng đúng.”

Dư Dương nhìn về phía xe ngựa Cố Vân Thư đi lần nữa, một lúc lâu sau lại lắc đầu, nói với những người khác: “Đi thôi.”

Cố Vân Thư ở trong xe ngựa cũng không rảnh bận tâm đến bọn hắn, sau khi hắn nghe tiền căn hậu quả từ chỗ Đồng Thủy Đào xong, biểu tình trở nên cực kỳ ngưng trọng. Hắn vươn tay nắm lấy bàn tay khác của Cố Vân Đông, thấp giọng lẩm bẩm: “Đại tỷ, tỷ sẽ không sao, sẽ không sao đâu.”

Hắn ngẩng đầu nói với Đồng Thủy Đào: “Ngươi yên tâm đi, thế tử Lỗ Vương mất bao công sức để bắt đại tỷ ta, lại còn hạ dược, nhất định là hắn muốn bắt sống. Một khi đã như vậy, hắn ta sẽ không dễ dàng dùng độc dược có thể hại chết người với đại tỷ đâu. Chỉ cần đại tỷ còn sống, chắc chắn có thể cứu chữa.”

Bạch thúc y thuật cao minh, tỷ phu hắn kinh nghiệm phong phú không thua kém gì, lại có thêm cả thần y gia gia nữa. Huống hồ, không phải là thế tử Lỗ Vương vẫn còn sống sao? Bọn họ luôn có thể cạy miệng hắn ta moi ra manh mối.

Đồng Thủy Đào nghe xong, tức khắc cảm thấy rất có đạo lý, lập tức yên tâm phần nào.

Quả nhiên, có Vân Thư thiếu gia ở đây, nàng đã tìm được người đáng tin cậy rồi.

Sau khi nghe hắn phân tích, Đồng Thủy Đào rốt cuộc không còn cảm thấy hoảng loạn nữa, cuối cùng nàng cũng hỏi tình huống của Cố Vân Thư: “Vừa rồi Vân Thư thiếu gia định đi đâu vậy? Người đi cùng thiếu gia là ai?”

Cố Vân Thư nói: “Chúng ta nghe nói ngõ nhỏ phía trước có tiếng đánh nhau, còn náo ra mạng người cho nên định qua nhìn thử xem đã xảy ra chuyện gì. Không nghĩ tới……” Là đại tỷ và Lỗ Vương thế tử đánh nhau.

“Mấy người Dư huynh là thư sinh ta mới quen, bọn họ đều là tú tài, lần này tới kinh thành để du lịch.” Trước đó Cố Vân Thư từng giúp đỡ hai cử nhân, giao tình với hai người bọn họ cũng không tệ lắm.

Hai cử nhân kia cũng dẫn theo Vân Thư đi làm quen với những thư sinh khác, có điều lần này những cử nhân đó vào kinh là để đi thi, ngày thường phần lớn đều ở trong nhà trọ đọc sách, không thế nào ra ngoài.

Nhưng thật ra mấy người Dư Dương tú tài này rất hay trò chuyện với Cố Vân Thư, biết hắn cũng từng xuất môn đi du lịch, còn gặp được không ít chuyện thú vị.

Bởi vì có đề tài chung, nên bọn họ nhanh chóng trở nên thân thiết.

Chỉ có Lý huynh kia, lần này tới vì Quốc Tử Giám chiêu sinh. Đáng tiếc, bởi vì chuyện của Lỗ Vương nên kỳ khảo thí bị hoãn lại, nên tính tình Lý huynh trở nên vô cùng nóng nảy.

Lần này, bởi vì Cố Vân Đông bị nói liên quan đến cái chết của Thiệu Tuệ, Cố Vân Thư đã nhờ bọn họ tới hỗ trợ.

Bình Luận (0)
Comment