Chương 1216: Hắc y nhân kia đã thành công?
Đồng Thủy Đào nghe xong, không khỏi gật đầu: “Sao Vân Thư thiếu gia không ra ngoài với Nguyên Trí thiếu gia?”
“Biểu ca nói, nếu mình đã giao hẹn với Thẩm phu tử, vậy hắn phải nỗ lực thực hiện. Bây giờ hắn đang nỗ lực đọc sách học tập, muốn sớm ngày khảo trung tú tài.”
Vẻ mặt Đồng Thủy Đào tràn đầy vui mừng, hai vị thiếu gia đều là người chăm chỉ chịu khó, tương lai khẳng định có tiền đồ.
Trong lúc nói chuyện, xe ngựa cũng càng ngày càng gần Thái gia.
Thái gia hiện giờ có chút rối ren, tuy nói đã hoãn lại một ngày mới đưa tang, nhưng vẫn quá gấp gáp. Có rất nhiều thứ bọn họ chưa kịp thu xếp, bày trí ở linh đường cũng có chút đơn sơ.
Sau khi ba người Thiệu Thanh Viễn tới, bọn họ ở bên ngoài nói chuyện cùng Hầu Phu nhân một hồi, rồi mới đến cúi mình vái lạy.
Thiệu Tuệ chết, người tới cũng rất ít.
Dù sao hiện giờ Thái gia đã xuống dốc, Thái Tân lại bởi vì bị liên lụy đến chuyện của Lỗ Vương mà bị lưu đày. Tuy rằng trong Kinh Thành không còn căng thẳng như lúc trước, nhưng vẫn khiến lòng người hoang mang như cũ.
Ít nhất, những chuyện có liên quan đến Lỗ Vương bọn họ đều tận lực tránh xa, ai mà biết được bản thân có bị liên lụy hay không.
Cho nên linh đường Thiệu Tuệ rất quạnh quẽ. Nếu không phải nghe được tin hậu sự là do Hoài Âm Hầu xử lý, Thiệu Thanh Viễn và người của Bạch gia cũng tới thì e rằng chẳng có một người nào đến đây.
Không thấy ngay cả Thái phụ Thái mẫu cũng chưa từng xuất hiện sao? Những người có mặt ở đây đều khẽ thầm thì to nhỏ, nhắc đến Thái phụ Thái mẫu ai nấy đều lắc đầu, hai người kia hiện giờ ỷ vào tuổi lớn nên không biết xấu hổ là gì nữa sao?
Thiệu Thanh Viễn khom mình cúi lạy xong, hắn quay đầu nhìn người Thái gia đang quỳ bên cạnh mình.
Thái Văn Khiêm đáp lễ, trên mặt giống như có nước mắt, sắc mặt vợ con hắn cực kỳ nhợt nhạt khó coi.
Mấy người bọn họ đáp lễ với Thiệu Thanh Viễn, Thiệu Thanh Viễn được hạ nhân Hầu phủ dẫn đi nghỉ ngơi.
Có điều sau khi uống một tách trà, hắn lại lấy cớ ra sau linh đường. MAyy dich
Vốn dĩ hắn muốn nhìn Thiệu Tuệ một chút, nhưng thấy quan tài trước mặt đã đậy nắp lên, lông mày hắn nhíu chặt lại.
“Đã đóng đinh rồi.” Vậy không dễ tra xét.
Hắn phải tìm biện pháp khác mới được.
Thiệu Thanh Viễn đang trầm ngâm suy nghĩ, bên phía Thái Văn Khiêm hình như nghe thấy có động tĩnh ở phía sau, vội vàng chạy lại đây.
Nhìn thấy Thiệu Thanh Viễn đứng ở đó, nháy mắt gương mặt hắn ta trầm xuống: “Biểu đệ đứng ở chỗ này làm gì? Mẫu thân ta đã đi, ngươi tốt nhất đừng nên quấy rầy bà ấy.”
Thiệu Thanh Viễn liếc mắt nhìn hắn, xoay người bỏ đi.
Chỉ là trước khi đi, hắn vẫn bỏ lại một câu: “Thái công tử vẫn gọi ta là Thiệu đại nhân thì tốt hơn.”
Bàn tay rũ bên hông Thái Văn Khiêm bỗng chốc nắm chặt, ánh mắt hung ác nhìn chằm chằm vào bóng dáng hắn.
Hắn còn muốn nói thêm gì đó, đúng lúc này, bên ngoài đột nhiên truyền đến một trận ồn ào.
Bước chân của Thiệu Thanh Viễn và Thái Văn Khiêm đồng thời khựng lại, tất cả đều không nhịn được quay đầu lại xem.
Ngay sau đó, đồng tử Thiệu Thanh Viễn co rụt lại, nhìn Đồng Thủy Đào cõng Cố Vân Đông hớt hải chạy vào, hắn đột nhiên xông ra ngoài.
“Vân Đông xảy ra chuyện gì rồi?”
Những người khác cũng nháo nhào xông tới, Đồng Thủy Đào thấy thế, hốc mắt lại ửng đỏ.
Nhưng bây giờ ở đây nếu nhiều người khó giữ bí mật, nàng không có cách nào nói ra chuyện của thế tử Lỗ Vương, đành phải nghẹn ngào nói: “Tiểu thư ngất đi rồi, cô gia ngài mau nhìn xem đi.”
Thiệu Thanh Viễn lập tức đỡ lấy người, hạ nhân Hầu phủ nhanh chóng mở cửa một gian phòng gần đó nhất, để hắn bế người vào.
Thái Văn Khiêm lùi về phía sau một bước, híp mắt nhìn Cố Vân Đông đang hôn mê bất tỉnh, khẽ giật khóe miệng.
“Hắc y nhân kia đã thành công?”
Hắn chỉ cảm thấy cơn bực tức trong lồng ngực nháy mắt đã tiêu tán, đặc biệt là nhìn Thiệu Thanh Viễn mới vừa rồi còn kiêu ngạo đắc ý, hiện giờ lại trở nên hoảng loạn bất an.
Thái Văn Khiêm quay trở về về linh đường, khách khứa có mặt ở đây giờ đều đang bận lo lắng cho Cố Vân Đông rồi.
Hắn dứt khoát ngồi xuống ghế bên cạnh, còn thích ý uống một ngụm trà.
Đứng từ xa nhìn người trong phòng bên kia rối thành một đoàn, hắn hung hăng phun ra một hơi.
Thiệu Thanh Viễn biểu tình nghiêm túc bắt mạch cho Cố Vân Đông, sau một lúc lâu hắn thở ra một hơi, nói: “Không có việc gì.”
Đám người Thiệu Âm Bạch Hàng Hoài Âm Hầu và những người đang chờ đợi lập tức buông lỏng, vừa thả lỏng, bọn họ mới phát hiện trong phòng toàn người là người.
Không chỉ có người nhà bọn họ, mà còn có không ít khách khứa chạy vào trong phòng. Có người thật lòng quan tâm, có người đơn thuần chỉ là muốn hóng chuyện, muốn thám thính xem đã xảy ra chuyện gì.
Bạch Hàng lập tức nói: “Vân Đông bị bệnh, mọi người đừng nên tụ tập lại đây. Có Thanh Viễn ở đây là được rồi, chúng ta ra ngoài thôi.”
Hoài Âm Hầu cũng nói: “Đi thôi, bên ngoài đã chuẩn bị nước trà, mời mọi người ra ngoài ngồi.”
Bọn họ cũng đã nói như vậy, mọi người đành phải rời khỏi phòng.
Cuối cùng trong phòng ngoại trừ Đồng Thủy Đào và Cố Vân Thư ra chỉ có Thiệu Âm được giữ lại.
Cửa phòng đóng lại, Thiệu Âm mới hỏi: “Rốt cuộc tại sao Vân Đông lại bị thế này?”
“Nàng trúng mê dược, mẹ yên tâm đi, qua buổi trưa là có thể tỉnh lại rồi.”
Đồng Thủy Đào vừa nghe chỉ là mê dược, sức lực toàn thân như bị ai đó hút hết, hai chân mềm nhũn, nháy mắt ngã ngồi trên mặt đất, tay nải trong tay cũng rơi xuống, vang lên tiếng lạch cạch.
Thiệu Thanh Viễn tức khắc nhìn về phía nàng, nhíu mày hỏi: “Trong túi này đựng cái gì? Còn có, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Không phải Vân Đông đang ở Hầu phủ sao? Tại sao lại trúng mê dược, ngoại tổ mẫu có xảy ra chuyện gì không?”
Quá nhiều câu hỏi dồn dập cùng một lúc, Đồng Thủy Đào cũng không biết nên trả lời như thế nào.
Cũng may Vân Thư đã biết chuyện xảy ra trước đó, vội vàng kể lại những điểm quan trọng một lần.
Thiệu Âm nghe xong không nhịn được kinh ngạc hô lên: “Là thế tử Lỗ Vương ư? Đã lâu như vậy rồi mà hắn vẫn còn ở kinh thành.”
“Không chỉ có thế.” Thiệu Thanh Viễn siết chặt tay thành nắm đấm: “Hắn còn triệu tập được nhiều người như vậy, giấu đầu lòi đuôi, nhưng cũng thật để hắn trà trộn được rồi.”
Hắn nói xong, cúi đầu nhặt bình sứ trong túi lên, rút nút chai cái bình màu trắng kia ra, đưa lên chóp mũi ngửi, sắc mặt hắn lập tức thay đổi.
“May là các ngươi không cho Vân Đông ăn cái này, thứ trong này mới là độc dược khiến cho người ta chết ngay tại chỗ.”
Đồng Thủy Đào khiếp sợ, mồ hôi lạnh lập tức tuôn ra. Nàng dùng đôi tay gắt gao che ngực, đè trái tim suýt chút nữa thì nhảy ra khỏi lồng ngực của mình, nghĩ thôi mà thấy sợ.
“Cũng may là Nhiếp thiếu gia cản ta lại, may quá!”
“May là lần này ngươi đưa điểm tâm cho Vân Đông xem, làm Vân Đông cảnh giác.” Thiệu Âm cũng nghĩ mà sợ không thôi.
Thiệu Thanh Viễn thu dọn những bình dược kia đặt sang một bên, nói với mấy người ở trong phòng: “Mọi người tạm thời ra bên ngoài chờ ta một chút, ta kiểm tra toàn thân cho Vân Đông. Ta không yên tâm về con người thế tử Lỗ Vương, sợ nàng còn có thương tích ở những chỗ khác.”
“Được rồi, chúng ta đi ra ngoài trước, con cứ từ từ kiểm tra.”
Thiệu Âm đưa Cố Vân Thư và Đồng Thủy Đào hai chân đang mềm nhũn đi ra ngoài. Rời khỏi phòng, bà lập tức đi tìm Bạch Hàng thuật lại tình huống.
Đồng Thủy Đào và Vân Thư đứng canh giữ ở cửa, để phòng có người muốn xông vào.
Một lớn một nhỏ liếc mắt nhìn nhau, lúc này mới bất tri bất giác bật cười, không có việc gì thì tốt.
Vân Thư xoa xoa bụng: “Thủy Đào tỷ tỷ, ngươi canh giữ ở đây, ta đi qua đó một chuyến.”
Đồng Thủy Đào không cần hỏi cũng biết hắn muốn đi tìm nhà xí, thât ra bây giờ sau khi cả người được buông lỏng, nàng cũng muốn đi.