Chương 1217: Ngươi đây là ăn vạ
Cố Vân Thư hỏi hạ nhân trong phủ, đi nhà xí một chuyến, trở về cả người khoan khoái hơn hẳn.
Hắn vội vã đi đến phòng Cố Vân Đông, đi được nửa đường bên tai đột nhiên vang lên tiếng sột soạt, dường như mơ hồ còn có tiếng nức nở.
Cố Vân Thư nhíu mày, chẳng lẽ là bị người ta bắt nạt ư?
Hắn nhìn trái ngó phải, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở gian phòng trước mặt.
Cửa phòng đóng chặt, hắn loáng thoáng nghe thấy tiếng khóc ở bên trong, nhưng cũng không rõ ràng lắm.
Hắn giơ tay lên gõ gõ: “Có ai ở trong phòng không?”
Tiếng khóc nháy mắt dừng lại, nhưng sau đó lại vang lên một tiếng ‘bang’.
Cố Vân Thư không kịp suy nghĩ nhiều, vội vàng đẩy cửa phòng ra: “Ngươi không sao chứ?”
Trong phòng không có một bóng người, như thể tiếng khóc vừa rồi chỉ là ảo giác của hắn, lúc này mới lặng lẽ rời đi.
Cố Vân Thư nhíu mày, quét mắt nhìn gian phòng một vòng.
Rõ ràng vừa nãy có người, cửa sổ được đóng chặt, hiển nhiên là không có ai trốn đi từ cửa sổ, chắc chắn người nọ vẫn còn ở trong phòng.
Cố Vân Thư bước lên phía trước vài bước, đột nhiên vang lên tiếng nấc, có điều giữa chừng lại như thể bị người ta bịt kín miệng lại, im bặt.
Nhưng như vậy cũng đủ, ánh mắt Cố Vân Thư khóa chặt xuống phía dưới cái thư án lớn.
Hắn nhanh chóng đi về phía trước, quay người đi vòng qua sau thư án.
Quả nhiên, rũ mắt xuống, hắn lập tức nhìn thấy người đang trốn dưới thư án.
“Ngươi là ai? Trốn ở chỗ này làm gì?”
Người này nhìn quá tuổi không lớn lắm, vóc dáng nhỏ bé cuộn tròn thành một cục, hẳn cũng chỉ trạc tuổi mình. Giờ phút này hắn đang cúi thấp đầu, đôi tay gắt gao bịt chặt miệng mình lại, không hé răng nói một lời.
Cố Vân Thư đánh giá hắn một phen, thấy hắn mặc đồ tang màu trắng, hắn lập tức hiểu ra.
“Ngươi là Thái Việt?” Nhi tử của Thái Văn Khiêm, người bằng tuổi với hắn ư? Vào lúc này, cũng cũng chỉ có hắn mới mặc quần áo như vậy.
Nhưng hắn không ra canh giữ ở linh đường mà chạy tới nơi này làm gì?
Thái Việt nghe thấy tên của mình, bỗng nhiên ngẩng đầu lên.
Cố Vân Thư nhìn đôi mắt sưng đỏ và gương mặt giàn giụa nước mắt của hắn. Môi dưới bị cắn đứt, cả người mướt mồ hôi, mí mắt rũ xuống, gương mặt tiều tụy, nhìn qua vô cùng chật vật.
Cố Vân Thư khiếp sợ: “Ngươi…… Bị người ta bắt nạt ư?”
Thái Việt không hé răng, lại cúi đầu xuống, bàn tay nhỏ nhắn gắt gao nắm chặt. MAyy dich
Cố Vân Thư không muốn để ý đến hắn, đã biết đối phương là nhi tử Thái gia rồi, hắn không muốn quan tâm nữa. Bây giờ hỏi hắn, hắn lại không thèm trả lời thật sự coi mình là thiếu gia ai cũng phải dỗ dành ư? Quên đi, cứ coi như không nhìn thấy vậy.
Cố Vân Thư xoay người bỏ đi. Nhưng vừa đi được hai bước, nhớ lại dáng vẻ vừa rồi của hắn, cuối cùng thằng nhóc vẫn ngừng lại, một lần nữa đứng yên trước mặt Thái Việt.
Hắn nghiến răng, dứt khoát ngồi xổm xuống, nói: “Ngươi đừng trốn ở chỗ này, nếu bị bắt nạt, ngươi đến nói cho Hầu phu nhân đi. Trốn ở đây khóc thì có ích lợi gì chứ?”
Cố Vân Thư không nói lời nào còn tốt, hắn vừa mở miệng, nước mắt Thái Việt cố nén lại tức khắc rơi lã chã, nức nở như sắp ngất đi.
Cố Vân Thư: “……” Ngươi đang ăn vạ có biết không?
Cố Vân Thư vươn tay đi nắm lấy cổ tay hắn: “Đừng khóc nữa, người khác nhìn thấy lại tưởng là ta bắt nạt ngươi.”
Không đúng, tên Thái Việt này không phải thật sự có ý muốn vu oan hãm hại mình đấy chứ? Người nhà họ Thái nhân phẩm không tốt lắn, nói không chừng hắn cũng vậy, tuổi còn nhỏ cái tốt không học lại học cái xấu.
Vừa mới nghĩ như vậy, hắn lập tức cảm thấy cảm xúc dưới ngón tay mình không thích hợp cho lắm.
Cố Vân Thư như thể bị bỏng, lập tức rụt tay về.
Hắn trợn to mắt nhìn Thái Việt: “Ngươi phát sốt ư? Người ngươi nóng lắm.” Vừa nói, thằng nhóc vừa áp mu bàn tay mình lên trán hắn, quả thực nóng bỏng tay.
Khó trách mí mắt của hắn không mở nổi, sắc mặt cũng ửng đỏ, thoạt nhìn dáng vẻ mơ màng hồ đồ không quá tỉnh táo.
Cố Vân Thư nhíu mày, muốn đỡ hắn đứng dậy: “Ta đưa ngươi đi tìm Bạch bá bá.”
Thái Việt lại trực tiếp hất tay hắn ra, rụt cả người vào trong gầm bàn, giọng nói nghẹn ngào: “Ta không đi, không đi.”
“Ngươi có thể hiểu chuyện một chút không? Người ngươi đã nóng như vậy rồi, cứ để im thế này sẽ xảy sẽ xảy ra chuyện đó.” Cho dù không chết thì có khi cũng trở thành đồ ngốc.
Nhưng Thái Việt lại chẳng hề động đậy, tiếng nức nở ngày to: “Sốt thì cứ sốt đi, dù sao ta cũng khong thế sống quá hai ngày, ta không được sống nữa.”
Cố Vân Thư: “…… Này, chỉ cần kịp thời trị liệu thì cũng không ảnh hưởng đến tính mạng đâu, vấn đề không lớn.”
“Không, ta sẽ không sống sót.” Thái Việt lẩm bẩm, cũng không biết là nói với bản thân, hay là nói với Cố Vân Thư. Hắn còn lấy tay bịt tai mình, cúi đầu càng thấp: “Kể cả chữa khỏi thì ta cũng sẽ chết thôi. Ta không thể sống, ta biết, tổ mẫu nhất định sẽ không bỏ qua cho ta, sẽ không, sẽ không……”
Giọng nói của hắn quá bé, Cố Vân Thư chỉ loáng thoáng nghe được mấy chữ, lúc này lông mày nhíu chặt lại.
Hắn đi về phía trước ghé sát đầu lại, cuối cùng nghe được vài chữ.
“Cái gì tổ mẫu……” Tổ mẫu hắn, không phải là Thiệu Tuệ, người vừa mới qua đời sao?
Trong đầu Cố Vân Thư chợt lóe lên một ý nghĩ, rất nhanh, nhanh đến mức hắn không kịp nắm bắt.
Thái Việt lại đột ngột phất phất tay bước về phía trước, không biết ánh mắt đang nhìn về nơi nào: “Cháu biết cháu không phải người tốt, cháu là đứa trẻ hư, cháu bất tài, tổ mẫu ngài đưa cháu đi đi. Là cháu vô dụng, cháu thị phi bất phân, cháu không thể đại nghĩa diệt thân.Vậy thì dùng mạng của cháu để đền cho người đi, để cháu đền mạng cho người.”
Cố Vân Thư khiếp sợ, vội nắm lấy vai hắn quơ quơ: “Ngươi làm cái gì vậy? Tỉnh, ngươi tỉnh lại đi.”
Đền mạng cái gì? Hắn nói những lời này là có ý gì? Chẳng lẽ, bên trong cái chết của Thiệu Tuệ có nội tình gì khác ư?
Thái Việt bị lắc đến suýt chút nữa nôn mửa, cuối cùng cả người cũng tỉnh táo đôi chút. Hắn nhìn thấy Cố Vân Thư, lại vội vàng cúi đầu xuống.
Nhưng giờ phút này Cố Vân Thư trầm mặt, nói: “Những lời ngươi vừa nói có ý gì?”
Thái Việt im lặng.
Cố Vân Thư còn muốn hỏi lại, ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng kêu thất thanh: “Thái Việt, Thái Việt ngươi đi đâu rồi? Thái Việt!!”
Sắc mặt Thái Việt đại biến, không nói hai lời kéo Cố Vân Thư đến cạnh, đẩy hắn xuống gầm bàn trốn, còn duỗi tay bịt chặt miệng hắn lại: “Đừng, đừng lên tiếng.”
Cố Vân Thư cảm nhận được ngón tay nóng bỏng của hắn, đôi lông mày lại càng nhíu chặt.
Bên bước chân bên ngoài ngày càng gần, giọng nói cũng trở nên rõ ràng hơn.
“Thái Việt!!”
Là Thái Văn Khiêm.
Cố Vân Thư nhận ra chủ nhân giọng nói, đồng thời cảm nhận được Thái Việt ở bên cạnh đang run rẩy.
Hắn hơi nheo lại mắt, Thái Việt…… Rất sợ Thái Văn Khiêm?
“Kỳ quái, sao cửa phòng này lại mở?” Có tiếng bước chân lại gần, nhưng Thái Văn Khiêm không tiếp tục đi vào bên trong. Hắn chỉ dừng lại một chút gọi hai câu sau đó lại đi ra ngoài đóng cửa lại.
Mãi đến khi hắn đã đi xa, Thái Việt mới buông lỏng bàn tay đang giữ Cố Vân Thư, cả ngươi như mất hết sức lực dựa vào góc bàn, vòng tay ôm lấy chính mình.
Cố Vân Thư đột nhiên lên tiếng: “Ngươi đang sợ cha ngươi? Tại sao chứ? Bởi vì cái chết của tổ mẫu ngươi không bình thường ư?”