Chương 1224: Vợ chồng Cố Vân Đông là khắc tinh.
Bạch Chi Ngôn trở thành con trai Bạch gia, hơn nữa lại còn là cháu ngoại của Tuân tri phủ. Đợi đến khi Sở Hổ trở thành Hoàng đế Bạch Chi Ngôn sẽ là Hoàng tử.
Cũng không ngờ Tam hoàng tử trở về không được hai năm lại xảy ra chuyện, cả nhà đều bị chém đầu.
Mà đứa con nối dõi duy nhất lại là Bạch Chi Ngôn.
Tâm phúc của Sở Hổ cũng bị bắt không ít, thủ lĩnh đưa tất cả bọn họ tới phủ Linh Châu, từ đó về sau bảo hộ Bạch Chi Ngôn hỗ trợ hắn tới ngày Đông Sơn tái khởi.
Sở Hổ có rất nhiều thuộc hạ, đâu đâu cũng có, mấy năm nay cũng khuếch trương không ít thế lực.
Hắn không phải thứ tốt lành gì, thuộc hạ cũng đủ dạng người, làm việc không có giới hạn. Kỳ thực Lỗ vương đã muốn mặc kệ từ lâu nhưng ông ta đã ở trên thuyền tặc, muốn xuống cũng không xuống được. Huống chi hồi trước lúc Sở Hổ bị bắt không khai ra ông ta không phải là vẫn trông cậy tương lai ông ta phụ tá Bạch Chi Ngôn sao?
Ánh mắt Hoàng đế thâm sâu, đó là lý do mà toàn bộ những người đi theo Lỗ vương đều rớt đài sao? Chỉ sợ Bạch Chi Ngôn cũng sắp xếp không ít người ở kinh thành?
Không ngờ Tam hoàng huynh của hắn đã chết rồi còn để lại cục diện rối rắm như vậy. Hắn ngẩng đầu nhìn về phía Lỗ Vương: "Vậy ngươi đầu quân cho Sở Hổ từ lúc nào?"
"Năm đó trên triều thần cầu xin thay đại thần chịu oan, bị tiên hoàng đánh một trận. Sau đó dưỡng sức ở phủ, Sở Hổ từng bí mật tới nhà." Khi đó lòng hắn oán hận rất nhiều, hận không thể khiến Tiên hoàng chết sớm.
Vì thế Sở Hổ châm ngòi một chút, ý niệm trong lòng hắn mọc rễ từ đó. Dần dần, thời gian Sở Hổ tới lui ngày càng nhiều. Mà khoảng thời gian đó Sở Bảo Nghiên cũng vừa mới sinh ra không bao lâu, hắn nhìn con trai, nghĩ tuyệt đối không thể để nó giống như mình. Thân là con cháu hoàng thất lại không quyền không thế bị Hoàng đế ở trước mặt văn võ bá quan nói đánh là đánh.
Vì vậy mà hắn càng ngày càng qua lại gần với Sở Hổ.
Đợi cho đến khi hắn phát hiện con người Sở Hổ bụng dạ hẹp hòi không phù hợp đảm đương đại sự, cho dù hắn có phò tá lên ngôi Hoàng đế thì cũng chưa chắc hắn ta có thể nể mặt hắn.
Lúc đó Lỗ vương muốn rời đi nhưng đã quá muộn.
Cũng may Sở Hổ chết sớm chỉ để lại đứa trẻ Bạch Chi Ngôn.
Lỗ vương nghĩ đứa trẻ này vẫn còn nhỏ, có thể từ từ dạy, cũng dễ khống chế. Vì vậy hắn còn đưa vị tam cô nương Tuân phủ tới biệt trang kinh thành dự định kết thân, tương lai nàng ta làm thái hậu đương nhiên hắn sẽ được lợi không ít.
Đương nhiên, Lỗ vương tuổi trẻ khí thịnh, vị tam cô nương kia cũng như vậy.
Có gì bền chắc hơn quan hệ thân thiết? Huống hồ vị tam cô nương này lớn lên quả thực xinh đẹp động lòng người, khiến người ta tâm thần bất ổn muốn ngừng mà không được.
Chỉ tiếc...
"Vốn dĩ tất cả mọi thứ đều suôn sẻ ai mà biết lại gặp phải vợ chồng Thiệu đại nhân và Vĩnh Gia quận chúa." Lỗ vương cười khổ: "Hầm mỏ đó bị tịch thu, lão gia Đào gia của huyện Phượng Khai cũng bị bắt, mắt thấy sẽ tra tới kinh thành lúc này tội thần mới chặt đứt manh mối, thí xe giữ tướng bằng không Tần đại nhân sẽ tra tới thần."
"Vốn tưởng rằng tránh được một kiếp, ai ngờ vợ chồng Thiệu đại nhân lại tới phủ Linh Châu. Càng không ngờ Thiệu đại nhân lại là đứa con bị lạc năm đó của Thiệu Âm. Bọn họ tới Bạch gia tìm ra nguyên nhân bệnh của Thiệu Âm, Tuân tri phủ trở thành mục tiêu của Bạch gia, thân phận của Bạch Chi Ngôn bại lộ..."
Mọi người không khỏi nhìn về phía Thiệu Thanh Viễn và Cố Vân Đông, nói như vậy thì hai người này là khắc tinh của Bạch Chi Ngôn đấy nhỉ? MAyy dich
Thiệu Thanh Viễn và Cố Vân Đông vẻ mặt vô tội nhìn nhau.
Họ cũng rất thảm đấy, vốn chỉ nghĩ tới cuộc sống an nhàn hạnh phúc, tìm một chỗ dựa vững chắc để yên ổn buôn bán, sống một cuộc đời vô lo vô nghĩ.
Ai rảnh mà nhúng tay vào mấy chuyện này chứ. Đây không phải…ngoài ý muốn hay sao?
Cố Vân Đông muốn nói gì đó để làm rõ mọi chuyện, nhưng quay đầu lại thấy Hoàng đế bỗng nhiên nhìn bọn họ với vẻ mặt ôn hòa tự hào, nhất thời chẳng nói được gì.
Cô ho khẽ, tiếp tục nhìn về phía Lỗ vương. Sau đó thở dài: "Chắc là do ý trời, Hoàng thượng đăng cơ vài năm cũng đã bắt đầu cải cách dứt khoát, thấy cuộc sống dân chúng càng ngày càng tốt, ông trời cũng không nỡ để bách tính thiên hạ tiếp tục chịu khổ."
Cố Vân Đông nín xuống xúc động muốn trợn mắt, chà, thời điểm mấu chốt lại nịnh hót như vậy.
Vậy mà Hoàng thượng lại chịu được, hắn nhìn Lỗ vương hỏi: "Vậy sau đó thì sao? Nếu Bạch Chi Ngôn không còn ở phủ Linh Châu, Bạch gia cũng không tìm thấy hắn, vậy thì sao ngươi lại còn đánh liều dẫn quân xông vào cung tạo phản?"
Lỗ vương cười khổ: "Bởi vì tội thần đã khiến cho Hoàng thượng chú ý, nếu không thể hành động thì chỉ có thể khoanh tay chịu trói, nếu thử sức còn có thể có một nửa cơ hội thành công. Bạch Chi Ngôn cũng đáp ứng tội thần, hành động thất bại hắn sẽ phái người bảo vệ Bảo Nghiên, sẽ không để nó gặp nguy hiểm. Chỉ cần tội thần gánh hết mọi tội trạng không nói ra thân phận của hắn, chờ ngày hắn Đông Sơn tái khởi chắc chắn sẽ không bạc đãi Bảo Nghiên."
"Nhưng hắn không làm được, Bảo Nghiên lại bị bắt, thần việc gì phải bảo vệ bí mật của hắn. Thực ra thần biết, hắn không chuẩn bị trước mà cho thần hành động vì chỉ muốn tìm người chịu tội thay mà thôi. Nhưng thần không có sự lựa chọn nào khác, thần đã bị bại lộ, thần thí tốt giữ tướng, mong Bảo Nghiên được an toàn, sắp xếp ổn thỏa hai bên."
Đáng tiếc Bạch Chi Ngôn không thực hiện lời hứa của hắn.
Nếu Lỗ vương đã không bảo vệ được người duy nhất mà mình muốn bảo vệ vậy ông ta không cần phải để ý chuyện gì nữa.
Hoàng đế nghe xong ngẫm nghĩ hồi lâu, thấy Lỗ vương nói xong biểu cảm vẫn còn căm phẫn, lòng thầm cười nhạo: "Vậy ngươi biết hiện giờ Bạch Chi Ngôn ở đâu không?"
"Tội thần…không biết, nhưng hắn đi về phía tây."
Phía tây sao.
Hoàng đế đăm chiêu: "Kể lại cho trẫm nghe tỉ mỉ chuyện ngươi có liên quan tới Bạch Chi Ngôn."
“Vâng.”
Lỗ vương lúc này đúng thật là biết gì nói nấy, không chém gió. Hễ là có liên hệ với Bạch Chi Ngôn ông ta cũng sẽ không tiếp tục giữ lại. Song, nếu Bạc Chi Ngôn đã quyết định hy sinh ông ta, vậy chuyện ông ta biết có thể nhiều được bao nhiêu? Bạch Chi Ngôn cũng không thể kể cho ông ta nghe tất cả mọi chuyện.
Mà lần này Lỗ vương phát động cung biến, đã để lộ ra một số thế lực ông ta vốn biết, còn lại thì không có gì đáng kể.
Mà mọi người cũng đã biết một số tin tức từ ông ta, phân bổ thế lực của Bạch Chi Ngôn phần lớn là ở phía tây.
Chỉ cần tra theo hướng này, đại khái có thể đào ra không ít chuyện.
Những chuyện nên nói Lỗ vương đều nói, Hoàng đế nói Nhiếp Thông tiếp tục giải hắn vào thiên lao, lập tức nói với Tần Văn Tranh: "Việc này trẫm giao cho ngươi. Ngươi đi phía tây điều tra hành tung và thế lực địa phương của hắn."
"Thần tuân chỉ." Tần Văn Tranh lập tức đáp.
Lúc Thiệu Thanh Viễn đưa Cố Vân Đông ra khỏi cung, sắc trời đã dần tối.
Lúc hai người về đến nhà thì hay tin Thái Việt đã tỉnh.