Chương 1225: Thái Văn Khiêm chọn.
Chắc Thái Việt đã biết chuyện, bàng hoàng hay tin cha mình bị bắt.
Lúc Cố Vân Đông tới cửa đã thấy thân hình nhỏ con của hắn ngồi dựa lưng lên đệm, có chút chết lặng uống thuốc.
Nghe thấy động tĩnh, Thái Việt ngẩng đầu nhìn bọn họ, thấy Cố Vân Đông bình an vô sự hắn thở phào nhẹ nhõm.
"Cảm thấy sao rồi?" Cố Vân Đông lại gần hỏi.
Sắc mặt Thái Việt tái nhợt, há miệng thở dốc, phải mất một lúc mới nói: "Không sao."
Nói xong hắn lại nhìn về phía Thiệu Thanh Viễn, ngập ngừng hỏi: "Cha ta, ông ấy…sẽ bị điều tra sao?"
"Phải." Thiệu Thanh Viễn khẳng định đáp: "Thủ đoạn của hắn ta không cao minh, khám nghiệm tử thi một cái là đã tra ra nguyên nhân. Hơn nữa quan sai Hình bộ đã cực kỳ thuần thục loại án này, muộn nhất là đêm nay sẽ có kết quả."
Bàn tay nhỏ bé buông thõng của Thái Việt nắm chặt lại, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt: "…Như, như vậy sao."
Hắn cũng không biết nói gì cho phải, tổ mẫu bị sát hại, hung thủ cũng là cha hắn. Hắn muốn tổ mẫu yên nghỉ, nhưng trơ mắt nhìn cha hắn đền mạng hắn lại khó chịu.
Thiệu Thanh Viễn kéo ghế ngồi cạnh giường, nhìn hắn trầm mặc hồi lâu, nói: "Bây giờ ngươi có đồng ý nói cho ta biết, rốt cuộc ngươi đã nhìn thấy gì? Tại sao cha ngươi lại phải giết tổ mẫu ngươi không?"
“Ta, ta…”
"Cha ngươi sẽ không vô duyên vô cớ giết người, nếu ngươi biết, chi bằng nói cho ta."
Dường như Thái Việt nghĩ tới điều gì đó, đột nhiên ngẩng đầu hỏi: "Có phải, có phải là có người sai khiến cha ta không? Vậy ông ấy không được coi là chủ mưu, có thể giảm nhẹ hình phạt chứ?"
Quả nhiên có người sai khiến? Thiệu Thanh Viễn cũng không đành lòng lừa gạt hắn: "Có thể giảm nhẹ tội hay không còn phải xem tình hình cụ thể.”
Thái Việt do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn cắn môi, hít sâu, nói: "Ngày đó, ngoài cha ta, thì còn có người mặc áo đen ở đó. Chính là hắn giật dây cha ta, nói nếu cha ta muốn trả thù Thiệu gia, vậy phải xuống tay với tổ mẫu."
Thiệu Thanh Viễn híp mắt: "Ngươi kể lại tỉ mỉ tình huống lúc đó một chút."
Thái Việt kể hết một lượt chuyện chứng kiến sau khi trốn trong phòng Thiệu Tuệ, hễ mà nhớ được thì một chi tiết nhỏ cũng không bỏ sót.
Mà Thiệu Thanh Viễn và Cố Vân Đông nghe xong vẻ mặt bỗng trở nên nghiêm túc.
Người mặc áo đen, nghe ra thì hơn phân nửa có liên quan tới Sở Bảo Nghiên. Sở Bảo Nghiên bắt cóc Cố Vân Đông chẳng phải vì địa vị của cô hay sao?
Thái Việt tha thiết nhìn bọn họ: “Cha ta, ông ấy…”
Thiệu Thanh Viễn lắc đầu: "Nếu người áo đen kia vốn là kẻ tội ác tày trời, vậy cấu kết cùng hắn e rằng không chỉ là tử hình mà ngay cả ngươi và mẹ ngươi cũng bị liên lụy."
Mặt Thái Việt tái nhợt: "Sao có thể?"
Thiệu Thanh Viễn cảm thấy việc này nên bàn bạc kỹ càng. Hắn để Thái Việt nghỉ ngơi cho tốt, Cố Vân Thư bên cạnh trò chuyện với hắn, còn hắn với Cố Vân Đông đi ra ngoài.
Nhưng ngay khi vừa tới sân trước lại thấy mấy tên quan sai tiến vào.
Quan sai dẫn đầu kia là mấy người lúc trước gặp ở Thái gia, hắn tiến lên kính cẩn hành lễ với Thiệu Thanh Viễn: "Thiệu đại nhân."
Thiệu Thanh Viễn cau mày: "Sao các ngươi lại tới đây? Vụ án Thiệu Tuệ có kết quả rồi sao?"
"Phải." Quan sai kia gật đầu, vẻ mặt có hơi nghiêm trọng, nói: "Thái Văn Khiêm đã khai ra rồi, xác thực Thiệu Tuệ bị hắn dùng khăn bịt chết."
Quan sai nói xong, dừng một chút lại nói tiếp: "Nhưng Thái Văn Khiêm dặn, việc này không chỉ có mình hắn làm. Lúc trước còn có người mặc áo đen tìm hắn, nói hợp tác với hắn, nếu giết Thiệu Tuệ có thể trả thù Thiệu gia. Theo như lời Thái Văn Khiêm, người mặc áo đen đó rất có khả năng là thế tử Lỗ vương."
Thiệu Thanh Viễn biến sắc, nheo mắt lại: "Là Thái Văn Khiêm nói sao?"
"Đúng, việc này liên quan tới thế tử Lỗ vương, Lôi đại nhân cử người tới thiên lao xem xét tình hình trước, thế tử Lỗ vương cũng thú nhận chuyện này có thật. Vì thế lần này ti chức tới phụng mệnh…áp giải Thái Việt tới hình bộ."
Thái Văn Khiêm và Sở Bảo Nghiên cấu kết, vậy không phải vấn đề giết người đền mạng, loại tai họa này ảnh hưởng đến cả gia đình.
Thái Việt là con trai của Thái Văn Khiêm nên đương nhiên không thể thoát.
Cố Vân Đông cười phát bực: "Thái Văn Khiêm bị thần kinh à? Tội ác của hắn kết quả lại lôi cả nhà xuống địa ngục. Hắn còn là con người không? Thật là độc ác máu lạnh, Thái Việt có người cha như vậy thật đúng là xui xẻo tám kiếp."
Quan sai Hình bộ không nói năng gì, tuy từng gặp rất nhiều chuyện như vậy nhưng trong lòng không phải không thổn thức.
Bình thường đại nhân phạm tội đều sẽ cố hết sức bảo vệ con cháu, giữ lại huyết mạch cho gia đình. Như Lỗ vương, chẳng phải ông ta cũng nguyện vì thế tử Lỗ vương mà chết đó sao? Còn Thái Văn Khiêm lại đồng quy vu tận.
Quan sai thầm thở dài, nhìn về phía Thiệu Thanh Viễn: "Thiệu đại nhân, Thái Việt…"MAyy dich
Thiệu Thanh Viễn bình tĩnh, lần trước không để bọn họ đưa Thái Việt đi cũng bởi hắn là nhân chứng, không đưa đi thì thôi, còn nói qua đó.
Lần này Thiệu Thanh Viễn không cản nữa.
Hắn gật đầu: "Ta kêu người đi gọi."
Ai ngờ hắn vừa quay đầu thì thấy Thái Việt đứng không vững dưới hành lang, Cố Vân Thư bên cạnh đang chật vật đỡ hắn.
Thấy biểu cảm hai người, có lẽ chúng đã nghe thấy những điều vừa nãy.
Thiệu Thanh Viễn liếc nhìn Cố Vân Đông, nói với quan sai: "Chờ chút."
Nói xong thì rảo bước tới phía hai người kia.
Cố Vân Thư nói nhỏ: "Tỷ phu, thật sự phải đưa Thái Việt đi sao?"
Thiệu Thanh Viễn chỉ xoa xoa đầu hắn một cái, suy nghĩ rồi mới nói với Thái Việt: "Việc này đã không đơn giản chỉ là vụ án giết người, hiện giờ cha ngươi liên quan tới sự kiện Lỗ vương, lần này không thể không đi. Có điều ngươi không cần sợ, cha ngươi phạm tội tuy rằng liên lụy người nhà nhưng sẽ không khiến các ngươi mất mạng. Ngươi đi cùng bọn họ trước, ta sẽ nghĩ cách đưa ngươi về."
Thái Việt há miệng, cổ họng cực kỳ khó chịu, lúc lâu sau mới mở miệng nói được: "…Cảm ơn."
Hắn nói xong, bước mấy bước khó nhọc đi về phía hai quan sai kia. Thiệu Thanh Viễn tiến tới nói với bọn họ: "Hắn còn nhỏ, lại vừa đổ bệnh, phòng giam âm u lạnh lẽo, mong các người chiếu cố hắn, cố gắng sắp xếp cho hắn phòng giam đơn sạch sẽ rộng rãi hơn chút."
Nói xong lấy trong tay áo chút bạc vụn: "Coi như hỗ trợ, mua cho hắn chăn bông, cháo nóng còn lại để mấy huynh đệ uống nước, các ngươi vất vả rồi."
Hai quan sai kia vội vã từ chối: "Thiệu đại nhân làm khó bọn ta rồi, ngài yên tâm đi, bọn ta cũng không phải người lòng dạ sắt đá, đứa nhỏ bị bệnh tất nhiên sẽ chú ý chăm sóc."
"Việc nào ra việc đó, nhờ chăm sóc cũng không thể dùng tiền của các người được chứ."
Hai tên quan binh nhìn nhau, cuối cùng vẫn nhận bạc.