Chương 1226: Xử trí Thái gia.
Vì mối quan hệ của Thiệu Thanh Viễn, hơn nữa quan sai trước khi đến cũng đã nhận lệnh của Lôi đại nhân. Biểu thị lần này có thể vạch trần được những hành vi phạm tội của Thái Văn Khiêm, Thái Việt cũng đóng vai trò quan trọng. Vì vậy cũng không cần phải đeo còng tay hay còng chân.
Thậm chí, vì bệnh tình của hắn. Một người quan sai trong số đó đã cõng người ra khỏi Thiệu phủ.
Thái Việt nằm trên vai quan sát, đôi mắt đỏ hoe vẫy tay với bọn họ, nhỏ giọng nói: "Cảm ơn mọi người."
Thấy bọn họ đã đi xa, Cố Vân Đông mới thở dài: "Tại sao Thái Việt lại có một người cha như vậy chứ? Lần đầu tiên ta gặp một người như Thái Văn Khiêm."
"Giết người thì đền mạng, kết cục của hắn ngày hôm nay còn tệ hơn cả Thái Tân. Đi thôi nghỉ ngơi một đêm, ngày mai ta sẽ đi đến hình bộ để tìm hiểu tình hình."
Cố Vân Đông gật đầu nhìn qua Trì Trì một chút, sau đó ăn tối rồi đi ngủ.
Thiệu Âm và Bạch Hàng cũng không quay về, người hầu của Hạ phủ nói, hai người bọn họ sẽ ở Hầu phủ nghỉ ngơi. Nên bọn họ không cần để cửa.
Có thể là do uống thuốc nên tối hôm đó Cố Vân Đông ngủ rất sâu giấc, ngày hôm sau sau khi tỉnh dậy, Thiệu Thanh Viễn đã đi đến hình bộ.
Tin tức thế tử Lỗ Vương bị bắt nhanh chóng lan ra khắp kinh thành.
Ngay sau khi chân tướng về việc Thiệu Tuệ bị giết được công bố ra, những người nghe tin đồn đổ mọi tội ác lên người Cố Vân Đông lần lượt bị vả mặt cho nên không dám nói nhiều lời.
Đặc biệt là ngày hôm qua Thái phụ và Thái mẫu cũng bị đưa đến hình bộ. Nghe nói là có liên quan đến chuyện Thái Văn Khiêm giết người.
Cố Vân Thư cũng đã nhờ sợ giúp đỡ của các học tử giúp đỡ, những tin đồn nhanh chóng lắng xuống.
Ngược lại vì Sở Bảo Nghiên bị bắt giam, Lỗ Vương đã tung ra không ít tin tức làm không ít các quan chức thất thế.
Nhưng động tĩnh lần này nhỏ hơn rất nhiều, kinh thành rất nhanh đã ổn định trở lại.
Thiệu Thanh Viễn đi đến đại lao của hình bộ nhiều lần, gặp Thái Văn Khiêm và Thái Việt.
Thái Văn Khiêm dường như đã phát điên, hắn gặp ai thì cắn người đó, không khách khí. Dù sao thì hắn cũng sắp chết, kéo thêm vài người nữa đi cùng hắn đến Hoàng Tuyền cũng không phải là không thể. Hắn thậm trí còn muốn kéo theo cả Thái Việt, thê tử hắn, Thái phụ và Thái mẫu. Còn cố tình nói thêm rằng bọn họ cũng biết chuyện liên quan đến Thế tử Lỗ Vương.
May thay người của hình bộ không tin vào lời nói dối của hắn. Chân tướng đã được điều tra rõ ràng, kết quả cuối cùng là, ngoài Thái Văn Khiêm bị chém đầu ra những người còn lại của Thái gia sẽ bị lưu đày đi ngàn dặm, trái lại là không quá nghiêm trọng.
Chỉ có việc xử lý Thái Việt như thế nào vẫn đang được bàn bạc.
Hình bộ thượng thư Lôi đại nhân cũng hiểu được lần này Thiệu tuệ bị giết có thể tra ra chân tướng, Thái Việt có công lao nên được xử lý nhẹ hơn. Cùng với sự hoà giải của Thiệu Thanh Viễn, cuối cùng khi trình án lên ngự thư phòng trước khi xử lý Lôi đại nhân đã nói tốt về Thái Việt.
Hoàng Thượng cũng không để ý đến những việc nhỏ này, chỉ vung ngự bút một cái Thái Việt đã được thả ra.
Chỉ là cho dù là hắn được thả ra, cha mẹ vẫn còn ở trong nhà giam, Thái phụ và Thái mẫu cũng vậy, tổ mẫu hắn đã qua đời, tổ phụ cũng bị đi lưu đày. Hầu như không có người thân nào bên cạnh chăm sóc hắn, đến nơi ở cũng không có.
Vì vậy, ngày hôm đó Thiệu Thanh Viễn đã đích thân đến đại lao của hình bộ để đón hắn.
Đai lao của hình bộ khác với thiên lao, tuy được canh chừng nghiêm ngặt nhưng Thiệu Thanh Viễn với tư cách là hình bộ thị lang vẫn là dễ đang đi vào trong.
Thái Việt ở cùng nhà giam với những nam nhân khác của Thái gia, nhưng phòng giam của hắn sạch sẽ hơn nhiều.
Khi Thiệu Thanh Viễn đến nhà giam, Thái Việt đang ngồi trong góc, mà phòng giam bên cạnh hắn là Thái Văn Khiêm và Thái phụ đang tranh cãi với nhau.
"Thiệu Văn Khiêm người đã hài lòng chưa? Bây giờ cả nhà chúng ta đều bị ngươi kéo xuống nước, bọn ta đã tạo nên nghiệp chướng gì mà Thái gia lại có một đứa cháu bất hiếu như ngươi? Bởi vì ngươi mà Thái gia bị tuyệt hậu.” MAyy dich
Thái Văn Khiêm cười lạnh: "Dựa vào đâu mà một mình ta bị chém đầu, còn các ngươi lại có thể được sống thoải mái ở bên ngoài? Ta nói cho các ngươi biết, dù có nằm mơ ta cũng muốn kéo các ngươi chết cùng.”
Trưởng nhà giam dẫn Thiệu Thanh Viễn đi vào nghe thấy tiếng chửi rủa thì nhíu mày quát lớn: "Nhốn nháo cái gì mà nhốn nháo, tất cả im miệng cho ta, còn cãi nhau nữa ta sẽ cho ra ngoài ăn roi xem còn sức nữa không."
Sau khi hắn hét lên thì phòng giam đã yên tĩnh trở lại.
Ngay lập tức Thái gia nhìn thấy Thiệu Thanh Viễn.
Thiệu Thanh Viễn cũng không thèm nhìn, đi thẳng đến phòng giam của Thái Việt, nơi này khô ráo sạch sẽ hơn rất nhiều, trên giường còn có chăn đệm dày, mấy ngày nay quả thật hắn đã được chăm sóc rất tốt.
"Thái Việt." Thiệu Thanh Viễn gọi một tiếng.
Thái Việt vốn đang ngồi cúi đầu co ro trong góc, ngẩng đầu lên nhìn thấy hắn thì vô cùng ngạc nhiên vội đứng lên bước đến: "Thiệu đại nhân."
"Đi ta dẫn ngươi ra ngoài."
Trưởng ngục đi tới mở khoá phòng giam đẩy cửa thả hắn ra ngoài.
Thái Việt sững sờ, Thái phụ cũng ngẩn người.
Thái phụ không chắc chắn hỏi: "Thiệu Thanh Viễn, ngươi muốn dẫn hắn đi đâu?"
"Thái Việt đã được phán vô tội, vì vậy được đưa ra khỏi đây là điều đương nhiên."
"Gì cơ!" vô tội, được thả.
Mọi người Thái gia vô cùng kinh ngạc, nhất là Thái Văn Khiêm, hắn bổ nhào đến cầm lấy hai thanh rào sắt: "Tại sao? Tại sao hắn lại được thả ra ngoài?"
Thiệu Thanh Viễn quay đầu lại nhìn Thái Văn Khiêm: "Dựa vào lời nói vàng ngọc của hoàng thượng và lương tri của hắn hơn ngươi, hắn xứng đáng được thả ra ngoài."
"Không được, ta không cho phép tên khốn nạn này được thả, đều là hắn hại ta, đều tại hắn đã khiến ta phải ngồi nhà lao, sao hắn có thể được ra ngoài, hắn không được phép đi." Thái Văn Khiêm khàn giọng hét lên, vươn tay ra muốn bắt lấy hắn, kết quả là bị Thiệu Thanh Viễn đánh lại.
Mặt khác, Thái phụ sửng sốt một lúc sau đó ông ta nhìn Thái Việt với vẻ mặt dịu dàng hơn. Trên mặt lộ ra một nụ cười.
"Tiểu Việt à, có thể đi ra ngoài thì đi ra ngoài, ở bên ngoài sống thật tốt. Bây giờ cháu là hậu duệ duy nhất của Thái gia. Tương lai của Thái gia chỉ có thể dựa vào cháu thôi."
Không giống như Thái Văn Khiêm, Thái phụ vẫn rất lo lắng Thái gia có người nối dõi hay không.
Bất kể trong lòng ông ta cảm thấy Thái Việt như thế nào, bây giờ hắn thật sự là người duy nhất trong Thái gia. Hắn được rời khỏi đây thật tốt, ông ta sẽ không phải xấu hổ với liệt tổ liệt tông.
Thái Việt nhìn về phía Thái phụ không nhịn được mà khóc lên.
Bây giờ hắn vô cùng lạc lõng, ngay cả khi hắn được ra ngoài thì cũng chỉ có một mình hắn, cũng không biết đi đâu về đâu.
Thiệu Thanh Viễn cầm tay hắn dẫn hắn ra đến cửa nhà giam.
Cho đến khi đi đến cửa đại lao mới dừng lại cúi đầu hỏi hắn: "Tiếp theo ngươi có dự định gì chưa?"
Thái Việt ngẩng đầu lên một hồi mới chậm rãi lắc đầu, đầu hắn lúc này trống rỗng, nhìn con đường phía trước cũng không biết mình đang đi đâu.
Thiệu Thanh Viễn dừng lại định nói gì đó, ai đó đã gọi Thái Việt từ xa.
Hắn và Thái Việt đồng thời quay đầu lại thì thấy một người phụ nữ vội vàng chạy đến.