Chương 1227: Muốn đến Trương gia.
Người phụ nữ kia đi nhanh vài bước đến trước mặt Thái Việt nhìn hắn, nói: "Biểu thiếu gia, ngài còn nhớ lão nô không?"
Thái Việt sửng sốt một hồi lâu mới định thần lại nói: "Vương ma ma?"
Vương ma ma liên tục gật đầu: "Đúng đúng đúng chính là ta, biểu thiếu gia còn nhớ đến ta là tốt rồi. Lão phu nhân đã nghe nói về chuyện của Thái gia, cũng biết chuyện biểu thiếu gia không sao. Vì vậy đã sai ta đến đây đón biểu thiếu gia đến Trương gia. Lão phu nhân rất nhớ biểu thiếu gia, ngài đi cùng ta về Trương gia đi."
Trương gia chính là nhà nhà mẹ đẻ của Thái nương tử Trương thị, lão phu nhân trong lời nói của Vương ma ma chính là ông ngoại, bà ngoại của Thái Việt, nhà họ ở Nhạc Thành cách kinh thành không xa.
Nhạc Thành nổi tiếng nhất chính là bến tàu Thành Xuân, cả nhà Cố Đại Giang muốn ngồi thuyền đi đến kinh thành, người đi tàu phải cập bến tại bến tàu Thành Xuân, và ngồi xe ngựa nửa ngày đi đến kinh thành, tính ra cũng không xa.
Bởi vì khách nhân đi lại đến kinh thành rất nhiều cho nên nơi đây rất phồn hoa.
Trương gia trước kia cũng là một gia đình quan lại ở kinh thành, nhưng sau đó phạm lỗi bị tước bỏ chức quan. Vì vậy họ phải trở về quê nhà Nhạc Thành.
Đây cũng là lý do tại sao Thái Văn Khiêm không đưa vợ con đến nhà họ Trương ngay sau khi Thái gia trở nên hiu quạnh. Bởi vì cuộc sống của Trương gia cũng chỉ có như vậy.
Giờ đây không ngờ tới Thái gia xảy ra chuyện, Trương gia đã cho người đến đón Thái Việt về.
Thái Việt nghe được ông ngoại bà ngoại đang nhớ hắn, hốc mắt đỏ lên, nước mắt rơi xuống, hắn lấy tay lau đi: "Ta cũng nhớ ông bà ngoại ."
Vương ma ma nở nụ cười: "Vậy thiếu gia trở về cùng lão nô được không?"
Thái Việt ngẩng đầu nhìn, Thiệu Thanh Viễn nói: "Muốn đến Trương gia thì đến Trương gia, nếu không muốn đi ta sẽ sắp xếp cho ngươi."
"Ta, ta muốn đi, ta nhớ bà ngoại." Thiệu Thanh Viễn mặc dù là biểu thúc của hắn, nhưng cũng không tiếp xúc nhiều.
So với Thiệu Thanh Viễn, người vẫn còn xa lạ, Thái Việt đương nhiên là muốn gặp bà của mình hơn.
Thiệu Thanh Viễn gật đầu: "Được vậy ta sẽ phái người đưa ngươi đến Trương gia. Có điều ngươi mới vừa được ra ngoài không nên vội vàng, cùng ta trở về thay quần áo sạch sẽ nghỉ ngơi hai ngày rồi lên đường cũng không muộn. Quay về ta sẽ bắt mạch cho ngươi, xem xem cơn sốt hôm trước đã hết chưa."
"Được, cám ơn"
"Đi thôi."
Vương ma ma cũng vội vàng đi theo sau, nhưng sau khi Thiệu Thanh Viễn đỡ Thái Việt lên xe ngựa bà có chút ngượng ngùng nói: "Thiếu gia, thiếu gia, ta có chuyện muốn hỏi."
Thiệu Thanh Viễn quay lại nhìn bà: "Nói đi."
" Lão nô muốn đến gặp đại tiểu thư." Người bà nói chính là Thái nương tử, nàng ta và Thái mẫu bị giam giữ ở nhà lao nữ. Cho nên vẫn chưa biết chuyện Thái Việt được thả ra: "Tiểu thư sắp bị đi lưu đày, sợ là trên đường đi sẽ gặp nhiều khổ sở, cho nên lão phu nhân đã nhờ lão nô gửi cho nàng chút tiền."
Chuyện này cũng không có gì to tát, Thái nương tử cũng không phải là tử tù, người bình thường có thể vào thăm ngục.
Nhưng Vương ma ma đã đến trước mặt hắn để cầu xin, nhờ cậy Thiệu Thanh Viễn có thể giúp đỡ. Đến lúc đó Thái gia bị đi lưu đày sẽ chịu ít đau khổ hơn, có được một chút chiếu cố từ quan sai. MAyy dich
Thiệu Thanh Viễn ban đầu không muốn quan tâm đến chuyện này, trong những người của Thái gia hắn chỉ muốn chăm sóc Thái Việt.
Nhưng nghĩ đến trước khi Thái nương tử bị lưu đày có thể Thái Việt cũng muốn gặp một lần, nếu vậy thì cùng đi gặp mặt.
Thế là hắn gật đầu: "Được, để hôm khác ta sẽ dẫn ngươi và Thái Việt đến gặp nàng ta."
Vương ma ma thở ra một hơi, sau đó đi theo Thiệu Thanh Viễn về Thiệu phủ.
Cố Vân Thư biết Thái Việt không bị gì, nên đã chờ sẵn ở trong nhà, không giống với Thiệu Thanh Viễn ngược lại Cố Vân Đông lại có ấn tượng tốt với Thái Việt.
Ngay từ lần gặp đầu tiên đã cảm thấy hắn không dễ dàng gì, tổ mẫu của hắn bị hại chết, hắn lại không thể tùy ý nói ra, trong lòng cảm thấy day dứt tội lỗi đau đớn, rồi sinh bệnh.
Bây giờ hắn đã lên tiếng, nhưng lại khiến cả nhà gặp xui xẻo, chỉ có một mình hắn được thả ra.
Loại chuyện này xảy ra với người bình thường nhất định sẽ cảm thấy phiền muộn, nếu nghĩ thông được có thể dẫn đến cực đoan.
Thật vậy, thời khắc Thiệu Thanh Viễn đưa Thái Việt đến Cố Vân Thư đã nhìn thấy vẻ mặt chán nản của hắn.
Cố Vân Thư thấy hắn ngơ ngác đứng ở góc đó thì kéo Biển Nguyên Trí tiến lên: "Thái Việt ngươi gầy đi rất nhiều rồi, đi thôi chúng ta chuẩn bị đi ăn cơm thôi, ta dẫn ngươi đi ăn chút gì đó.”
Thái Việt bị hắn ta và Biển Nguyên Trí kéo đi trong sự ngỡ ngàng, Vương ma ma vội vã đi theo.
Thấy vậy Thiệu Thanh Viễn đi tìm Cố Vân Đông.
Hắn kể lại chuyện Trương gia sai người đến đón người đi chăm sóc: "Có người chăm sóc cũng tốt, ta nghe nói Trương lão phu nhân rất yêu thương Thái Việt, hơn nữa việc rời khỏi kinh thành cũng là chuyện tốt."
"Ừ ở cùng với ngoại tổ mẫu, hắn cũng là có nơi để đi." Cố Vân Đông đã thương lượng qua với Hầu gia, mặc dù lão phu nhân không thích Thiệu Tuệ, nhưng cũng không đến mức giận cá chém thớt một đứa bé, Hầu phủ cũng có thể coi là gia đình ruột thịt của Thái Việt.
Nếu đã như vậy nên để Thái Việt sống trong Hầu phủ.
Nhưng rõ ràng Thái Việt thích hợp ở Trương gia hơn.
Ngày hôm sau Thiệu Thanh Viễn đã sắp xếp cho Vương ma ma và Thái Việt gặp Thái nương tử Trương thị, Vương ma ma vẫn ổn, bà chỉ thở dài, lúc Thái Việt quay ra khuôn mặt lại vô cùng ảm đạm.
Theo tuyên bố từ hình bộ nàng ta đã biết rằng mình sẽ bị đi lưu đày, nhưng nhi tử lại được thả ra nên đã mắng Thái Việt ngay tại chỗ, kêu hắn là đồ khốn nạn. Mắng, khóc, cầu xin, sau khi mắng khóc xong muốn hắn cùng đi lưu đày nếu không chính là bất hiếu. Thái Việt đã khóc một lần trong nhà giam, khóc đến khi chết lặng.
Vương ma ma vội vàng kéo người đi ra, cũng không nói thêm câu nào với Trương thị nữa.
Cố Vân Đông quả thật đã chịu thua với Trương thị, cô tức giận đến nỗi đi thìm thủ phạm Thái Văn Khiêm. Chính Thái Văn Khiêm đã thông đồng với Sở Bảo Nghiên giờ hại toàn bộ Thái gia.
Hắn nghĩ rằng nếu lúc trước Thiệu Việt không nói Thiệu Tuệ bị Thái Văn Khiêm hại chết, hắn sẽ có thể trốn thoát? Quả thực là chê cười.
Sở Bảo Nghiên bị bắt sớm muộn gì cũng khai ra Thái Văn Khiêm, đến lúc đó Thái gia sẽ không còn một ai.
Nói cho cùng đây đều là lỗi của Thái Văn Khiêm liên quan gì đến một đứa trẻ?
Nhưng trải qua một lần như vậy, trái tim của Thái Việt còn bị tổn thương nhiều hơn. Tuổi còn nhỏ gia đình đã gặp phải biến cố lớn, sợ là khó có thể thoát ra trong thời gian ngắn.
Cũng may trong nhà có mấy hài tử, Cố Vân Thư và Biển Nguyên Trí thay nhau khuyên răn hắn. So với việc Thái Việt ở một mình tốt hơn nhiều.
Nhưng để hắn suy nghĩ thấu đáo là một việc lớn, không thể trong thời gian ngắn mà làm được.
Nhưng hết lần này tới lần khác người Trương gia đến thúc giục hắn quay về, Cố Vân Đông và những người khác cũng không thể tiếp tục giữ người nữa.
Vài ngày sau, Vương ma ma đã đưa Thái Việt trở về Nhạc Thành.