Chương 1228: Đồ quê mùa đến từ nơi nào
Thiệu Thanh Viễn phái người hộ tống bọn họ đến nơi, Cố Vân Thư thì tự mình tiễn người ra cửa thành.
Trải qua khoảng thời gian ở chung này, quan hệ giữa thằng bé và Thái Việt đã rất thân thiết.
Thái gia thật đúng là tre xấu mọc măng tốt, hiếm hoi lắm mới có một đứa trẻ có lương tri.
"Vân Thư, ngươi trở về đi, bây giờ bọn ta phải đi rồi." Thái Việt ngồi trên xe ngựa, phất tay với Cố Vân Thư đang đứng ở cửa thành.
Cố Vân Thư đứng dưới cửa sổ xe ngựa, hắn nhìn cửa thành người đến người đi, dặn dò: "Sau khi ngươi quay về nhà ngoại, nhất định phải viết thư cho ta đấy. Cần thứ gì, phải nói cho ta biết, được chứ? Chúng ta là bằng hữu, không thể xa lạ như thế. Còn nữa, nếu ngươi bị ai đó ức hiếp thì cũng đừng nén giận, ngươi phải bảo vệ chính mình. Có thể phản kích thì phản kích, không thể phản kích được thì mách bà ngoại của ngươi, không được nữa thì viết thư cho ta, ta chính là tú tài, rất có bản lĩnh, ta có thể giúp ngươi hả giận."
Thái Việt nghiêm túc gật đầu, trên khuôn mặt nhỏ nhắn gầy gò lộ ra một nụ cười: "Ta biết rồi, ta sẽ vĩnh viễn nhớ đến ngươi."
"Ngươi không cần phải nghiêm túc như thế, Nhạc thành cách kinh thành không xa, sau này ta vẫn có thể gặp ngươi được, ngươi cũng có thể tìm ta đấy."
Thái Việt mím môi, nắm lấy tay của Cố Vân Thư: "Được, vậy ngươi. . . Bảo trọng." MAyy dich
Đúng vậy, bọn họ là bằng hữu, hắn còn có bằng hữu đặt hắn ở trong lòng, một mực quan tâm hắn.
"Bảo trọng, chú ý an toàn, thuận buồm xuôi gió."
Cuối cùng, hai đứa trẻ lưu luyến không rời tách nhau ra, xe ngựa chậm rãi chạy nhanh khỏi cửa thành.
Cố Vân Thư đứng yên tại chỗ, cậu nhóc nâng bàn tay nhỏ bé vẫy vẫy thật mạnh, Thái Việt phía bên kia cũng thò ra nửa cái đầu, lớn tiếng hét: "Sau này còn gặp lại! !"
"Tạm biệt. . ." Cố Vân Thư vẫn mãi nhìn theo cho đến khi xe ngựa hoàn toàn khuất bóng, lúc này hắn mới thở dài một hơi.
Thái Việt đi rồi, sau này hắn phải đi con đường riêng của mình, chỉ mong hắn một đường trôi chảy, bình an khỏe mạnh.
Cố Vân Thư vẫn đứng yên tại chỗ, đứng rất lâu không nhúc nhích.
Cho đến khi bên tai hắn đột nhiên nghe được một giọng nói quen thuộc đến bất ngờ.
"Nơi này chính là kinh thành sao, quả nhiên phồn hoa thật, quá lớn, mọi người xem, ngay cả tường thành cửa thành này cũng cao hơn rất nhiều so với phủ Tuyên Hòa chúng ta, vừa nhìn đã thấy vô cùng trang trọng. Còn có cửa hàng hai bên đường, woa, việc buôn bán quá đắt luôn, nhiều người như thế này, hôm nay lời được biết bao nhiêu là bạc ah."
Giọng nói này truyền ra từ một chiếc xe ngựa, sự hâm mộ trong đó quả thực sắp tràn ra ngoài rồi, rất nhanh đã làm cho những người xung quanh ghé mắt nhìn.
Có người thiện ý mỉm cười, có người khẽ hừ một tiếng, cũng có người bởi vì là người kinh thành cho nên cảm thấy có chút tự hào.
Chỉ có một người, Xùy~~ một tiếng phụt cười: "Đồ quê mùa đến từ nơi nào vậy? Đúng là chưa thấy qua việc đời, lại còn lớn tiếng oang oang như vậy, thật là mất mặt xấu hổ."
Người nọ nói xong, tiếng nói trong xe ngựa cũng im bặt.
Nhưng Cố Vân Thư lại tức giận rồi, không nói hai lời chạy đến trước mặt người vừa nói chuyện kia, chỉ vào hắn cả giận nói: "Lý Gia Văn, ngươi không biết nói gì thì bớt mở miệng đi, cái gì gọi là đồ quê mùa đến từ nơi nào hả? Chính ngươi còn không phải là người từ nơi khác đến đây sao, ngược lại còn có mặt mũi ghét bỏ người khác. Lúc ngươi vừa mới tới kinh thành, mắt nhìn còn không bằng người khác đâu, ngươi dựa vào đâu mà chỉ trỏ người khác."
Lý Gia Văn này, chính là một trong mấy tên tú tài vội vàng nói cáo từ lúc Vân Thư gặp được xe ngựa của Cố Vân Đông hôn mê, cũng là thư sinh muốn cùng Vân Thư thi vào Quốc Tử Giám, là kẻ mà sau này vừa khinh bỉ Vân Thư lại vừa muốn chiếm tiện nghi của hắn, là Lý huynh bị mấy người Dư Dương xem thường.
Lý Gia Văn bị Cố Vân Thư đột nhiên xuất hiện mắng chửi, làm cho hắn sợ hãi kêu lên một tiếng, chờ đến lúc kịp phản ứng lại lời của Cố Vân Thư, sắc mặt hắn lập tức đỏ lên, cả giận đáp lại: "Ngươi, liên quan gì đến ngươi? Bọn người kia không phải là gì của ngươi, còn cần ngươi ra mặt nói giúp à? Đúng là xen vào việc của người khác."
Cố Vân Thư cười lạnh: "Ai nói bọn họ không liên quan gì đến ta?"
Hắn trừng mắt liếc Lý Gia Văn một cái, rồi lập tức xoay người, nở một nụ cười tươi về phía xe ngựa, nói to với Cố Đại Giang đang nhô đầu ra khỏi xe: "Cha, mọi người đến rồi sao? Sao lại nhanh như vậy? Đại tỷ còn nói buổi chiều sẽ phái người đến cửa thành chờ mọi người đó."
Lúc đang nói chuyện, hắn đã nhảy lên lên xe ngựa, hô lên với mọi người trong xe: "Đại cô, tiểu thúc, tiểu thẩm, Khiếu Khiếu!!"
Người trong xe ngựa đều rất cao hứng, không ngờ lại có thể thấy hắn ở chỗ này.
Cố Vân Thư nói chuyện, rồi qua ôm lấy Khiếu Khiếu.
Khiếu Khiếu vội vàng uốn éo thân thể nhỏ nhắn của mình, cả người cậu nhóc đều nhào vào trong ngực của Thường Nha Nha, cậu nhóc còn quay cái mông nho nhỏ về phía Cố Vân Thư.
Cố Tiểu Khê cười to, vỗ con mình một cái: "Khiếu Khiếu, đây là ca ca của con, không nhận ra à?"
Khiếu Khiếu lặng lẽ nghiêng đầu sang chỗ khác, mắt to tròn long lanh liếc nhìn Cố Vân Thư, hiếu kỳ chớp chớp mắt.
Cố Vân Thư vui vẻ: "Nhanh như vậy đã quên ca ca của đệ rồi? Ca ca đau lòng quá, haiz, vốn định mời Khiếu Khiếu đi ăn những món ngon trong kinh thành, hiện giờ xem ra Khiếu Khiếu không muốn ăn rồi."
"Ăn! !" Khiếu Khiếu lập tức xoay người, mắt cũng sáng lên.
Tuy Khiếu Khiếu còn nhỏ tuổi, Cố Vân Thư nói nhiều như thế cậu bé vẫn chưa thể hiểu hết, nhưng mấy chữ đi ăn những món ngon, cậu nhóc có thể nghe hiểu, lúc này cậu bèn rời khỏi vòng tay của Thường Nha Nha, nhanh chóng bổ nhào vào trước mặt Cố Vân Thư.
Cố Tiểu Khê chậc chậc vài tiếng: "Tiểu tử này là quỷ thèm ăn, đúng là ai có sữa người đó là mẹ, ai cũng có thể ôm đi."
Cố Vân Thư mừng rỡ ôm cậu nhóc qua hôn hai cái, rồi hắn quay đầu nhìn Cố Đại Phượng: "Đại cô, tại sao người không nói gì vậy?"
Cố Đại Phượng mới vừa bị tên Lý Gia Văn kia nói hai câu, cũng cảm thấy ngượng ngùng, bà lập tức vội vàng hỏi: "Lúc nãy đại cô làm con mất mặt rồi hả?"
Cố Vân Thư nghiêm túc đáp: "Đại cô, người nói gì thế? Chuyện này làm sao mất mặt được? Tên Lý Gia Văn nói ra câu kia mới mất mặt đấy. Lúc trước bản thân hắn ta đến kinh thành còn không phải là cái gì cũng không hiểu hết sao, mới ở có mấy tháng đã xem bản thân là người kinh thành rồi, có mặt mũi gì mà chê cười người khác chứ? Hơn nữa, lúc trước khi cháu và Nguyên Trí vừa tới kinh thành, thấy thủ vệ thành thế này cũng cảm thán kinh ngạc hô lên giống người bây giờ. Đừng nói là kinh thành, chúng cháu đi đến nơi khác, nhìn thấy những thứ chưa từng gặp, biết được tri thức chưa từng biết, kinh ngạc thán phục cảm thán là chuyện rất bình thường, không có gì mất mặt cả."
Cố Đại Giang vui mừng sờ đầu con mình, ông gật đầu đồng ý: "Nói đúng lắm, kinh thành này tốt, phủ Tuyên Hòa của chúng ta cũng không kém. Tỷ ngẫm lại xem, lúc trước nhiều thương gia từ thành trấn lớn đến, lúc họ nhìn thấy nhà xưởng Cố Gia mà Vân Đông mở, không phải cũng kinh ngạc thán phục đó sao?"
Cố Đại Phượng ngẫm lại thấy cũng đúng, nỗi phiền muộn vừa nãy lập tức bị quét sạch, lúc này bà cao hứng bừng bừng hỏi Cố Vân Thư: "Mọi người khỏe không? Sao giờ này cháu lại đến cửa thành vậy?"
"Đều rất khỏe ạ, cháu đến cửa thành để tiễn một người bạn, không ngờ vừa lúc gặp mọi người. Chúng ta đi về trước đi, mẹ và mấy người khác nhìn thấy mọi người nhất định sẽ rất cao hứng."
Nói đến Dương Liễu, người gấp rút nhất đúng là Cố Đại Giang rồi, ông liên tục gật đầu: "Đúng, về nhà trước thôi."
Tuy ông ấy muốn nhanh chóng rời đi, nhưng có người lại không vui.