Chương 1229: Ăn nhờ ở đậu
Khiếu Khiếu nằm trong lòng Cố Vân Thư phẫn nộ nhìn về phía ca ca của mình: "Lừa đảo." Đã nói dẫn nó đi ăn món ngon, kết quả vừa ôm tới tay đã không thèm để ý tới nó rồi.
Khiếu Khiếu giãy dụa muốn thoát khỏi ngực của Cố Vân Thư, Cố Vân Thư thấy thế thì vui vẻ, nhanh chóng ôm lấy cậu nhóc.
"Được được được, ca ca sẽ dẫn đệ đi mua đồ ăn ngon." Nói xong, hắn quay đầu nói với mấy người Cố Tiểu Khê: "Tiểu thúc, cháu dắt Khiếu Khiếu ra cửa hàng phía trước mua món gì ăn đã, sẽ quay về ngay, mọi người đi trước đi ạ."
Lời nói vừa dứt, Cố Vân Thư bèn chui ra khỏi xe ngựa, rồi nhanh chóng xoay người, ôm lấy cậu nhóc Khiếu Khiếu đang hưng phấn xuống xe cùng.
Mấy người trong xe ngựa: ". . ."
Cố Đại Giang bất đắc dĩ nói với Thiệu Võ đang đánh xe: "Đi thôi, cứ từ từ đi theo hai đứa nhóc ấy."
"Vâng."
Cố Vân Thư đã ôm Khiếu Khiếu béo lùn chắc nịch đi đến một tiệm bánh ngọt cách đó không xa, bánh ngọt mứt táo trong cửa hàng này ăn rất ngon, không quá ngọt, hàng hóa cũng sạch sẽ. Tiểu gia hỏa gần hai tuổi rồi, vừa lúc đang trong thời điểm nhìn gì cũng muốn ăn.
Cũng may là Cố Vân Thư tập võ từ nhỏ, sức lực tốt, bằng không cũng không chắc có thể ôm nổi cậu nhóc.
Khiếu Khiếu đã ngửi được mùi hương của bánh ngọt mứt táo, cái mũi nhỏ của cậu bé hít hít dựng thẳng lên, Cố Vân Thư thấy thế thì buồn cười.
Giống như hắn thấy được hình ảnh Khả Khả lúc ba tuổi nhìn chằm chằm vào thịt kho tàu, hai mắt tỏa sáng, rốt cuộc thì Cố Vân Thư đã biết Khiếu Khiếu giống ai rồi.
Hắn ôm cậu nhóc đi thẳng vào cửa hàng, xe ngựa thì đứng chờ bên ngoài cửa hàng.
Lý Gia Văn đứng ở cách đó không xa, hắn nhìn chằm chằm về phía bóng lưng của bọn họ, khẽ nheo mắt lại.
Cho đến khi có ai đó bên cạnh vỗ vai hắn một cái, chỉ nghe người nọ kỳ quái hỏi: "Lý huynh, ngươi đứng một mình ở chỗ này làm gì vậy?"
Lý Gia Văn hoàn hồn, vội nói: "Mã huynh, ngươi có nhớ chuyện lúc trước ta đã từng nói với ngươi không, chuyện về tên tiểu tử nào đó tuổi còn nhỏ đã là tú tài đấy?"
"Nhớ, không phải ngươi nói hắn không biết trời cao đất rộng, lại còn có ý định tham gia cuộc thi chiêu sinh của Quốc Tử Giám sao? Thế nào, sao tự nhiên lại nhắc đến hắn rồi?" Mã Bình Xuyên vừa nói đến Quốc Tử Giám, trong lòng hắn đã bắt đầu thấy khó chịu.
Lý Gia Văn cười lạnh: "Trước kia ta cùng hắn đi ra ngoài vài lần, thấy tiểu tử này rất quen thuộc với kinh thành, ta còn tưởng rằng hắn là người ở kinh thành này. Đến giờ ta mới biết, người nhà của hắn vừa mới vào kinh thành, ngươi không biết người nhà hắn có dáng vẻ quê mùa thế nào đâu. Chẳng trách, trong miệng hắn cứ nhắc mãi tỷ tỷ và tỷ phu của hắn, còn nói tỷ tỷ và tỷ phu của hắn có cửa hàng ở kinh thành, việc buôn bán cũng không tệ lắm. Hiện giờ xem ra, tỷ phu của hắn có lẽ là người kinh thành, hắn mượn danh nghĩa của tỷ tỷ mới được ở kinh thành, thế mà còn làm như bản thân tài giỏi lắm vậy."
Mã Bình Xuyên cười: "Có vài kẻ sĩ diện, tuổi còn nhỏ mà hư vinh như thế, chắc chắn không có thực học gì, ta thấy lần chiêu sinh này của Quốc Tử Giám chắc chắn hắn sẽ không đậu."
"Quả là hư vinh, ta còn thấy kỳ quái, nếu hắn thật sự là nhân sĩ kinh thành, tại sao lại đi giao du với mấy học sinh không phải người kinh thành được chứ, cả ngày đi theo mấy học sinh từ ngoài đến như chúng ta trao đổi học thức, thì ra chỉ có thế."
Mã Bình Xuyên gật đầu: "Ngươi so đo với hắn làm gì, chỉ là một kẻ ăn nhờ ở đậu mà thôi."
Ăn nhờ ở đậu??
Lý Gia Văn không khỏi liếc nhìn Mã Bình Xuyên, nói đến ăn nhờ ở đậu, vị Mã huynh này và cô vợ Nghiêm Linh của hắn, mới thật sự là không được hoan nghênh chứ nhỉ?
Tròng mắt Lý Gia Văn xoay vòng, hắn không chú ý đến Cố Vân Thư nữa, vừa đi vừa hỏi Mã Bình Xuyên: "Đúng rồi, hôm qua vừa mới có thông báo, cuộc thi chiêu sinh của Quốc Tử Giám diễn ra vào ba ngày sau, ngươi chuẩn bị sao rồi? Ta nghe nói người anh em cột chèo kia của ngươi lại thăng quan rồi đúng không? Sao không nói hắn tiến cử ngươi đi, không phải sẽ dễ dàng hơn nhiều sao?"
Vừa nhắc tới chuyện này, sắc mặt của Mã Bình Xuyên lại bắt đầu khó coi.
Hắn cũng muốn nhờ Nhiếp Thông tiến cử ah, nhưng người ta hiện tại căn bản không sợ hắn.
Hiện giờ Nhiếp Thông đang được trọng dụng, quyền lực trong tay cũng lớn. Bởi vì Lỗ vương rơi đài, cho nên hắn cũng không cần cẩn thận từng li từng tí sợ mang đến phiền toái cho Triệu đại nhân như lúc xưa nữa.
Hiện giờ hắn đã có đủ lực lượng, trải qua cuộc cung biến bản thân hắn đã mang lên khí thế khắc nghiệt, chuôi kiếm treo bên hông kia đã giết người rồi đấy.
Mã Bình Xuyên muốn mượn uy thế của hắn tiến vào Quốc Tử Giám, ban đầu chỉ nghĩ mà thôi, hiện giờ cả nghĩ cũng không dám.
Lần trước hắn sắp đặt thiết kế Thẩm tiên sinh không thành công, lại muốn tính kế lên người Vĩnh Gia quận chúa, nghĩ đến việc anh hùng cứu mỹ nhân hoặc vô tình gặp được gì gì đấy, kết quả kế hoạch còn không kịp thực hiện đã bị người của Nhiếp phủ lôi ra trước mặt Nhiếp Thông.
Nhiếp Thông lập tức sai người đánh hắn một trận, làm hại hắn phải dưỡng trong phủ nửa tháng, gần đây mới có thể ra ngoài đi lại.
Nhiếp Thông cảnh cáo hắn rồi, nếu hắn còn dám không thành thật, Nhiếp Thông không ngại triệt để đánh gãy chân của hắn, đến lúc đó đừng nói là không vào được Quốc Tử Giám, mà ngay cả cử nhân hắn cũng đừng mơ đến việc đi thi.
Mã Bình Xuyên cũng muốn phản kháng, nhưng biện pháp lợi dụng dư luận xung quanh khiến Nhiếp Thông thỏa hiệp mà trước kia hắn nghĩ đã không còn hiệu lực nữa rồi. Thậm chí hiện giờ, bởi vì Nhiếp Thông thân giữ chức vị quan trọng, hàng xóm xung quanh còn muốn nịnh bợ hắn, căn bản không có ai giúp Mã Bình Xuyên cả.
Hiện tại, hai vợ chồng Mã Bình Xuyên và Nghiêm Linh, tuy vẫn còn ở lại Nhiếp phủ, nhưng phạm vi hoạt động của cả hai vô cùng hạn hẹp, chỉ có đi tới đi lui trong sân của mình, đi nhiều hơn một bước là bị người hầu mang trở về.
Mấy lần Nghiêm Linh muốn gặp Nghiêm Nhã đều bị cự tuyệt, bọn họ giống như bị quên đi trong một góc hẻo lánh vậy.
Cũng vì thế nên Nghiêm Linh nhiều lần nói ra việc muốn quay trở về quê quán nhưng Mã Bình Xuyên không cam lòng, hắn nghĩ cùng lắm thì bản thân hắn đi tham gia cuộc thi chiêu sinh thử một lần.
"Ngươi làm sao vậy? Tại sao không nói gì thế?" Lý Gia Văn thấy hắn cả buổi không lên tiếng, bèn đưa tay đụng vài cái vào cánh tay của hắn.
Mã Bình Xuyên cười nhạt một tiếng, nói: "Anh em cột chèo kia của ta đương nhiên dễ dàng tiến cử rồi, nhưng ta muốn thử xem rốt cuộc trình độ của bản thân đến mức nào? Ta nghe nói thí sinh nhập học mà thông qua cuộc thi chiêu sinh của Quốc Tử Giám, tám chín phần mười đều có năng lực thi đậu cử nhân đấy, vừa hay ta muốn kiểm tra bản thân một chút, nhìn xem ba năm sau ta có thể thành công hay không."
Lý Gia Văn ngoài mặt tỏ vẻ tán thành, nhưng trong lòng hắn lại vô cùng khinh thường.
Thật sự nghĩ hắn không biết gì sao, anh em cột chèo này của Mã Bình Xuyên không xem hắn ta ra gì, hiện giờ hắn ta chỉ đang tìm cho bản thân một bậc thang, lấy cớ mà thôi.
"Tóm lại, chúng ta về trước đi, thừa dịp còn mấy ngày, chăm chỉ đọc sách, đến lúc đó ra sức cùng nhau thi đậu, vào Quốc Tử Giám cũng có người làm bạn."
"Đúng, đi, đi tiệm sách trước."
Hai người kết bạn rời đi, lúc này ở bên ngoài, Cố Vân Thư cũng đã ôm Khiếu Khiếu mua được bánh ngọt mứt táo, cảm thấy mỹ mãn quay trở về.
Trong tay tiểu gia hỏa cầm một miếng bánh ngọt, miệng thì nhai nhai, ăn ngon lành.
Trên cánh tay Cố Vân Thư còn treo một bọc giấy, vừa rồi Khiếu Khiếu nhìn quầy bánh ngọt chảy cả nước miếng, bàn tay nhỏ bé khí phách chỉ một ngón tay, có dáng vẻ như tất cả đều muốn hết.
Cố Vân Thư chỉ có thể nói với tiểu nhị chọn mỗi thứ một ít, đều gói kỹ lại. Cũng may tiền tiêu vặt của hắn không ít, bằng không thì hắn cũng không nuôi nổi thằng nhãi con mập mạp này rồi.
Cố Đại Giang thở một hơi dài, ông nhanh chóng để cho hai người lên xe, rồi nói Thiệu Võ nhanh chóng quay về nhà.
Cố Vân Thư cười trộm, cha cũng không thể chờ đợi được quá rồi nha?
Rất nhanh, xe ngựa đã đi vào hẻm Hợp Thái, Cố Đại Phượng vô cùng kích động, nhưng sau khi xe tiến vào ngõ nhỏ, bà cũng có chút kinh ngạc: "Vân Đông ở bên trong này à?"
Ngõ hẻm này. . . Thoạt nhìn hơi nhỏ ah. MAyy dich