Trưởng Tỷ Nhà Nông Có Không Gian ( Dịch Full)

Chương 1230 - Chương 1230. Đại Đoàn Viên

Chương 1230. Đại đoàn viên Chương 1230. Đại đoàn viên

Chương 1230: Đại đoàn viên

Cố Vân Thư gật đầu: "Đúng, tỷ tỷ ở tại đây, làm sao vậy đại cô?"

Cố Đại Phượng mấp máy môi, lại nhìn ra ngoài ngõ nhỏ thêm vài lần, lúc này bà mới tiến lại gần bên tai của hắn, nhỏ giọng hỏi: "Nhà của Vân Đông có phải là quá nhỏ rồi không? Chúng ta nhiều người như vậy, có khi nào không đủ chỗ ở không?"

Cố Vân Thư sững sờ, rồi hắn bật cười, thì ra đại cô lo lắng cái này. MAyy dich

Lúc này hắn mới lắc đầu: "Đương nhiên ở được ạ, đại cô à, người đừng nhìn ngõ hẻm này không lớn, người ở đây không phải nhà cao cửa rộng giàu có gì nhưng trong triều đại trước, nơi đây cũng là nơi ở của quan lại quyền quý, đường này chật hẹp là bởi vì sau chiến loạn các hộ gia đình xây dựng thêm nhà ở, một nhà dùng cho hai nhà. Dần dà, mới có dáng vẻ như hiện tại."

"Nhưng đại cô cứ yên tâm, nhà của tỷ tỷ vô cùng rộng, là nhà tam tiến, còn có hậu viện rất lớn, đủ chỗ ở đấy. Nhà này được mua lúc tỷ tỷ và tỷ phu lần đầu tiên tới kinh thành, nơi này gần Tân Minh Các, cũng thuận tiện, cho nên vẫn luôn không thay đổi."

Cố Đại Phượng nghe vậy thở phào một hơi: "Vậy là tốt rồi."

Lúc đang nói chuyện, xe ngựa cũng dừng lại ngay cửa Thiệu phủ.

Cố Vân Thư nhảy thẳng xuống xe, vừa vào cửa liền hô lên: "Mẹ, cha đến rồi ạ."

Cố Đại Giang: ". . ."

Cố Đại Phượng vốn còn có chút thấp thỏm, bị một câu nói của Cố Vân Thư làm cho bật cười, bà khẽ đụng vào cánh tay của đệ đệ mình, trêu ghẹo: "Thấy chưa? Cả Vân Thư cũng biết đệ nhớ nhung vợ nhất."

Cố Đại Giang ho nhẹ một tiếng: "Ai nói, ta cũng nhớ Đông Đông và Khả Khả nữa."

Lại nói, đã hơn một năm ông không gặp vợ và con gái rồi, đây là chuyện chưa bao giờ có đấy, ngay cả trước kia khi chạy nạn bị thất lạc cũng không lâu như vậy.

Cố Đại Giang thở môt hơi dài, nói với mấy người sau lưng: "Đi thôi, đi vào nào."

Lúc này đoàn người mới ngẩng đầu nhìn phủ đệ ở trước mặt, rồi cất bước đi vào bên trong.

Vừa mới tiến vào sân nhỏ không bao lâu, Dương Liễu đã nhanh chóng dẫn theo một đám người đi tới.

Cố Đại Giang nhìn thê tử đã lâu không gặp, thần sắc có chút kích động, suýt chút nữa ông đã xông lên ôm lấy người rồi.

"Liễu nhi." Ông bước lên, cầm lấy tay của Dương Liễu, cẩn thận nhìn ngắm bà một hồi, cứ có cảm giác vợ mình hình như gầy đi: "Những ngày này, nàng có khỏe không?"

"Thiếp rất khỏe, ngược lại là chàng đấy, nhìn chàng có vẻ đã gầy đi rồi."

"Không gầy, ta cân rồi, vẫn giống như trước đây."

Dương Liễu cười: "Gầy cũng không có việc gì, chàng trở về rồi, thiếp làm món ngon, bồi bổ cho chàng. Chàng còn chưa nếm qua mỹ thực ở kinh thành này đúng không? Thiếp đã học làm không ít món từ đầu bếp nữ, chỉ chờ chàng đến đấy."

Mọi người: ". . ." Có phải hai người có khả năng tự động làm mờ người bên ngoài không? Nhiều người như vậy, đều không thấy được sao?

Thiệu Thanh Viễn ho nhẹ một tiếng, nhịn cười nói: "Cha, đoạn đường này mọi người ngồi xe ngựa mệt nhọc, chắc hẳn rất mệt mỏi. Đừng đứng ngoài sân nữa, chúng ta đi vào nhà nói chuyện thôi."

"Đúng đúng đúng, vào nhà thôi."

Cả đoàn người lại lục tục đi về phía nhà chính, mấy người hầu nhanh chóng dâng trà để cho mọi người nghỉ chân một chút.

Cố Vân Đông ôm Tiểu Trì Trì, con mắt của tiểu gia hỏa quay tròn nhìn ngắm xung quanh, sau đó cậu nhóc nhìn vào con ngươi tỏa sáng của Cố Đại Giang.

Cậu nhóc ngẩn người, "Ah" một tiếng, mười phần khỏe mạnh.

Cố Đại Giang lập tức kích động, ông lại gần ôm lấy đứa bé: "Đây là Trì Trì phải không? Đến đây cho ông ngoại ôm một cái, ồ, rất khỏe mạnh nha."

Mấy người Cố Đại Phượng và Cố Tiểu Khê cũng nhanh chóng xông tới, nhìn em bé vui mừng không thôi.

Khiếu Khiếu đang bị Thường Nha Nha ôm vào trong ngực, sau khi thấy một đứa bé còn nhỏ hơn mình, cậu nhóc nghiêng đầu, trong cái đầu nho nhỏ hiện ra rất nhiều dấu chấm hỏi (???).

Cố Đại Giang ôm đứa nhỏ yêu thích không buông tay, khen tiểu bằng hữu Trì Trì từ đầu tới chân một lần, sau đó mới lưu luyến không rời dời mắt, hỏi Cố Vân Đông tình huống mấy ngày gần đây.

Chỉ là cái tay ôm đứa bé của ông vẫn luôn không buông ra, mấy lần Cố Đại Phượng muốn ôm lấy đứa nhỏ đều không thành công, bà tức giận đến độ chỉ có thể giương mắt nhìn, sau đó xụ mặt gọi con của mình đến để ôm.

Biển Nguyên Trí: ". . ." Hắn mười tuổi rồi, không phải mười tháng.

Tại sao hắn có cảm giác người lớn càng lớn, lại càng con nít vậy nhỉ?

Nhưng dù sao đây cũng là mẹ của mình, mẹ muốn thế nào cũng được.

Nhưng mà mẹ hắn đến đây rồi, thế chẳng phải chỉ có mình cha ở nhà thôi sao??

Biển Nguyên Trí có hơi đồng tình cha già nhà hắn rồi, hắn không nhịn được thầm lắc đầu.

Bên tai lại đột nhiên truyền đến giọng nói kinh ngạc của Cố Đại Phượng: "Cái gì? Vân Thư sắp vào Quốc Tử Giám gì đó rồi hả?"

Cố Đại Phượng vừa nói xong, sự chú ý của tất cả mọi người đều tập trung vào người Cố Vân Thư.

Ngay đến cả Cố Đại Giang cũng đầy vẻ kinh ngạc hỏi: "Con quyết định rồi à?" Ông không hề biết chuyện này, dù sao thì lúc Vân Thư quyết định, ngày hôm sau đã xảy ra việc Lỗ vương bao vây Tân Minh Các, sau đó mọi chuyện bắt đầu lu bù lên.

Sau đó nữa Cố Đại Giang phải tham gia thi hương, ông xuất phát đi kinh thành, lúc này đương nhiên Cố Vân Đông sẽ không gửi thư về nhà.

"Con quyết định rồi." Cố Vân Thư gật đầu: "Hơn nữa Thẩm tiên sinh còn nói muốn nhận con làm đồ đệ."

"Thẩm tiên sinh? Vị Thẩm tiên sinh nào?"

Cố Vân Thư: "Thẩm Nguyên ạ."

Cố Đại Giang ôm Trì Trì đột nhiên đứng dậy: "Thẩm, Thẩm, Thẩm Nguyên? ?"

Cố Vân Đông hiếu kỳ hỏi: "Cha, cha biết sao?"

"Đương nhiên cha biết, trước kia Thẩm Nguyên đã làm Tri phủ tại phủ Vĩnh Ninh, tuy ta chưa từng gặp, nhưng Thẩm tiên sinh danh tiếng lẫy lừng, thư sinh ở phủ Vĩnh Ninh có người nào không biết chứ?"

Cố Vân Đông sững sờ, rồi cô chợt nghĩ ra.

Đúng rồi, trước kia đúng thật cô đã nghe nói Thẩm Nguyên từng làm quan tại phủ Vĩnh Ninh, khoảng thời gian khi ông ấy làm quan, số người trong toàn bộ học đường tư thục ở phủ Vĩnh Ninh bùng nổ như giếng phun nước. Cha của cô nghe qua danh hào của ông ấy, đúng là không có gì kỳ quái.

Cố Đại Giang liên tục kích động, vội vàng gọi Cố Vân Thư đến: "Con nói cho ta nghe, tại sao con lại quen biết với Thẩm tiên sinh? Ông ấy thật sự đồng ý nhận con làm đồ đệ rồi đúng không?"

Cố Vân Thư gật đầu, kể lại quá trình cả hai gặp nhau.

Cố Đại Giang lắng nghe say mê, sau khi nghe xong, ông vô cùng hưng phấn nói: "Vậy khi nào chúng ta đi bái phòng Thẩm tiên sinh, cha đi cùng con."

Cố Vân Thư: ". . ." Cha, là chính cha muốn đi đấy.

"Cha, ba ngày sau chính là cuộc thi chiêu sinh của Quốc Tử Giám." Cố Vân Đông đánh gãy sự kích động của Cố Đại Giang, cô nói tiếp: "Đợi khi nào Vân Thư thi xong mới có thể chính thức làm lễ bái sư, không bằng chúng ta đợi cho đến lúc đó hẵng đi?"

Cố Đại Giang ngẫm lại cũng đúng: "Bây giờ việc thi cử của con quan trọng hơn, việc khác không gấp, không gấp."

Cố Vân Đông nhướng mắt nhìn lên trời, ngoài miệng nói không gấp, cái chân cũng đã kích động run rẩy rồi kìa.

Trước kia cô nghĩ rằng thần tượng của Cố Đại Giang là Tần Văn Tranh, hiện giờ lại nhiều thêm một người sao??

"Cha, hiện giờ mọi người đều đã đến, chúng ta có chuyện gì còn có thời gian từ từ nói. Khiếu Khiếu cũng mệt rồi, con cho người đưa mọi người về phòng nghỉ ngơi trước."

Mọi người quay đầu nhìn lại, quả thật thấy Khiếu Khiếu đang cầm lấy nửa khối bánh ngọt mứt táo cắn từng ngụm nhỏ, bởi vì chưa ăn hết bánh ngọt trong tay, cho nên mí mắt của cậu nhóc vẫn kiên cường mở to.

Mọi người bị dáng vẻ này của Khiếu Khiếu chọc cười, lúc này tất cả mới nhao nhao đứng dậy đi nghỉ ngơi.

Bình Luận (0)
Comment