Chương 1231: Đi dạo kinh thành
Cố Vân Đông thấy cha ra khỏi nhà chính, nhưng vẫn không chịu buông Trì Trì ra, chỉ có thể bất đắc dĩ đưa người đến viện tử ông ấy ở.
Cố Đại Giang yêu thích Trì Trì không thể buông tay, hơn nữa nhìn bộ dáng ngoan ngoãn khéo léo của thằng nhóc, lòng đã mềm nhũn.
"Đứa nhỏ này rất giống con khi còn bé, đều rất ngoan, cũng chính vì cuộc sống hiện giờ đã tốt rồi nên Trì Trì mới được nuôi dưỡng trắng trẻo mập mạp, con khi còn bé quá gầy.”
Cũng không biết có phải nghe hiểu hay không, Trì Trì nâng cánh tay như ngó sen vươn về phía ông. Cố Đại Giang cười ha ha, ngẩng đầu nói với Cố Vân Đông: "Đứa nhỏ này rất thông minh, tương lai khẳng định có tiền đồ.”
Cố Vân Đông giật giật khóe miệng, nó không chỉ thông minh, còn đặc biệt giảo hoạt.
"Đúng rồi, tại sao ta không thấy thông gia?" Mắt thấy đã đứng trong gian phòng Dương Liễu, Cố Đại Giang đột nhiên mở miệng: "Bọn họ còn chưa tới kinh thành sao?"
“Cha mẹ con đã tới rồi." Thiệu Thanh Viễn nói: "Chẳng qua bọn họ hiện tại đang ở Hầu phủ, ngoại tổ mẫu cùng mẫu thân con cách biệt nhiều năm, thật vất vả mới đoàn tụ, nhất thời không muốn tách ra. Mẹ con cũng muốn nhân cơ hội này ở bên bà ngoại tận hiếu tận tâm, cha con vừa vặn có thể giúp ngoại tổ mẫu điều trị thân thể. Nhưng ngoại tổ mẫu nói, chờ mọi người tới đây, đến lúc đó cùng đi Hầu phủ làm khách, hai nhà ăn một bữa cơm đoàn viên.”
“Đây là chuyện đương nhiên, ta bên này còn có thư mà nhị phu nhân và Tam tiểu thư nhờ ta chuyển đến Hầu phủ, ta nói với ngoại tổ mẫu con một tiếng, cũng miễn cho các nàng lo lắng. Vậy thì không bằng... Ngày mai.”
Thiệu Thanh Viễn cười lắc đầu: "Không vội, chờ Vân Thư thi xong hẵng đi, còn có ba ngày, chúng ta không quấy rầy đệ ấy nữa.” MAyy dich
“Nếu là hai nhà đoàn tụ, Vân Thư đương nhiên cũng phải đi, nhưng trước mắt, thi quốc tử giám mới là ưu tiên hàng đầu.
Mặc dù Vân Thư có lòng tin, nhìn thì cũng không sao cả, nhưng bọn họ là người nhà, tất nhiên không muốn lấy những chuyện vặt vãnh này đi làm phiền hắn.
Chuyện cứ như vậy quyết định, lúc này Cố Đại Giang mới không nỡ mà trả lại Trì Trì cho cô.
Cố Vân Đông vội vàng ôm đứa nhỏ rời đi, để cho hai vợ chồng kể lại tình cảm nhớ nhung lẫn nhau.
Bởi vì mấy người Cố Đại Giang đến, Thiệu phủ lập tức náo nhiệt hẳn lên.
Nhưng tất cả mọi người rất ăn ý, tận lực không đi phòng Cố Vân Thư, sợ quấy rầy hắn học tập. Cho dù bất đắc dĩ phải đi qua, cũng chỉ rón rén, đặc biệt săn sóc.
Ngày hôm sau, Cố Đại Giang đi theo Dương Liễu dẫn Khả Khả ra ngoài dạo phố, thưởng thức phong tục nhân tình và phồn hoa của kinh thành.
Cố Tiểu Khê cũng muốn ra ngoài, nhưng nơi mà hắn và Cố Đại Giang muốn đi lại không giống nhau. Hắn nghe nói những bản thoại mình viết lúc trước cũng rất nổi tiếng ở kinh thành, hắn hiện tại hăng hái mười phần.
Nếu đã tới kinh thành, vậy thì phải đi dạo các nơi, còn phải đến các loại trà lâu nghe kể chuyện, tìm kiếm linh cảm. Còn phải đi tiệm sách, nghe người ta đánh giá bản thoại của mình.
Cố Tiểu Khê lên kế hoạch rất nhiều nơi muốn đi, còn muốn lôi kéo Thường Nha Nha cùng nhau đi.
Nhưng mà Thường Nha nha nghe Cố Đại Phượng nói, Tân Minh Các mới khai ở kinh thành không giống nguyên bản, là ở trong một sân lớn, bên trong còn có hồ nước, uống trà còn có thể ngồi trên thuyền nhỏ. Vì thế hai người đối với chuyện này nóng lòng muốn thử, rất muốn đi để học hỏi thêm kiến thức.
Điều này làm cho Biển Nguyên Trí rất bị thương, hắn còn nghĩ mẹ hắn khó có được đến một chuyến, hắn muốn giới thiệu mấy chỗ mình quen thuộc cho bà ấy.
Kết quả cuối cùng, một nhà ba người Cố Đại Giang, Cố Đại Phượng cùng Thường Nha Nha đi Tân Minh Các, Biển Nguyên Trí chỉ có thể cùng Cố tiểu thúc chui vào các loại ngõ nhỏ.
Về phần tiểu bằng hữu Cố Vân Khiếu...
Vốn Thường Nha Nha muốn đưa thằng bé cùng đi Tân Minh Các chơi, nhưng sáng sớm Khiếu Khiếu thức dậy đã vung vẩy ríu rít chạy về phía viện Cố Vân Đông, nhất định phải ở chung với đệ đệ, căn bản không để ý tới Thường Nha Nha.
Cố Vân Đông bật cười, để Thường Nha Nha đi ra ngoài chơi là được, trong nhà có hạ nhân, chiếu cố hài tử vẫn không thành vấn đề.
Trì Trì còn đang ngủ trong nôi, Khiếu Khiếu ghé vào một bên, nhìn đệ đệ ngủ ngon cũng ngáp một cái.
Cơn buồn ngủ này giống như bệnh lây nhiễm, Khiếu Khiếu suy nghĩ một chút, nhấc chân muốn bò lên trên.
Cố Vân Đông bất đắc dĩ, vội vàng đè người thằng bé lại: "Khiếu Khiếu bị mệt có phải không, chúng ta đi bên kia ngủ có được không? Cái nôi này lắc lư hơn nữa lại nhỏ, nếu cứ trèo lên như vậy sẽ lật.”
Khiếu Khiếu sững sờ, ngược lại không dịch nữa, sau đó ngước mắt nhìn về phía giường xa xa, cân nhắc một chút, cảm giác có chút xa, vội vàng dụi dụi mắt: "Không buồn ngủ."
Cố Vân Đông bị chọc cười: "Được rồi, vậy Khiếu Khiếu có muốn ăn chút gì không?”
Ánh mắt Khiếu Khiếu sáng lên, cái đầu nhỏ dùng sức gật một cái.
Cố Vân Đông phân phó người đi lấy chén canh trứng gà, từng chút từng chút đút cho thằng nhóc ăn. Khiếu Khiếu ăn đến cảm thấy mỹ mãn, ánh mắt hạnh phúc nheo lại, chờ sau khi mở mắt ra, vừa vặn đối diện với con ngươi tròn xoe của Trì Trì.
Hắn vội vàng nuốt trứng gà xuống, giọng đặc biệt vang dội: "Đệ đệ.”
Cố Vân Đông cũng bị hắn làm cho hoảng sợ, Trì Trì lại rất bình tĩnh.
Khiếu Khiếu đã vặn thân thể nhỏ bé, ngay cả canh trứng cũng không ăn, lại ghé vào bên cạnh cái nôi: "Đệ đệ.”
Cố Vân Đông bật cười: "Khiếu Khiếu, Trì Trì là cháu trai của ngươi, không phải đệ đệ nha. "
Khiếu Khiếu mờ mịt: "Đệ đệ?”
Quên đi, nhỏ như vậy làm sao biết cháu trai là gì, nếu nhỏ hơn nó thì sẽ nhất định gọi là đệ đệ.
Ý niệm của Cố Vân Đông vừa dứt, vạt áo đã bị kéo hai cái, cô tò mò nhìn về phía hắn.
"Tay." Khiếu Khiếu nhếch miệng cười rộ lên.
Cố Vân Đông sửng sốt, tầm mắt khẽ dời đi, rơi vào bàn tay nhỏ bé đấy thịt của hắn.
Lập tức phát hiện không biết từ lúc nào, Khiếu Khiếu đã đưa bàn tay nhỏ bé vào trong nôi, đụng vào Trì Trì, lúc này bị thằng bé bắt được.
Hai đứa trẻ.
Cô bật cười nhưng mà sau một khắc, sắc mặt Khiếu Khiếu biến đổi, đột nhiên bĩu môi, 'Oa' một tiếng khóc lên.
Cố Vân Đông hoảng sợ, vội vàng đặt bát canh trứng gà ở một bên, hỏi hắn: "Làm sao vậy? Sao cháu lại khóc?"
Khiếu Khiếu đáng thương nhìn Trì Trì trong nôi: "Đau."
Đau?
Cố Vân Đông dừng một chút, tầm mắt dừng trên tay hai đứa, vội vàng mở ra xem.
Quả nhiên, bàn tay nhỏ bé của Trì Trì nắm chặt ngón tay cái của Khiếu Khiếu, vấn đề là hắn nắm thì nắm đi, còn dùng ngón tay bị cắt móng tay đi bóp. Trì Trì tuổi tuy nhỏ nhưng khí lực lớn, tay Khiếu Khiếu lại non nớt, một cái bóp không phải sẽ đau sao?
Cố Vân Đông vội vàng mở ngón tay Trì Trì ra, giải cứu Khiếu Khiếu.
Rồi trừng mắt nhìn nhi tử một cái, nhỏ giọng nói: "Thằng nhóc thối, nhìn cữu cữu con thành thật con lại đi ức hiếp hắn?"
Trì Trì khoa tay múa chân hai cái: "Ah..." Nới không có, chỉ là phương thức biểu đạt yêu thích của nó hơi mãnh liệt một chút thôi.
Cố Vân Đông chọc chọc tay tiểu gia hỏa, xoay người đi an ủi Khiếu Khiếu, xoa xoa tay cho hắn. Khiếu Khiếu ăn hai miếng canh trứng gà thì ném chuyện bị đau này ra sau đầu, lại đi xem Trì Trì.
Cố Vân Đông: "..."
Cô lắc đầu, Đồng Thủy Đào đúng lúc này tiến vào: "Tiểu thư, Đỗ Thiên Khánh tới rồi.”