Chương 1236: Cố Vân Thư đoạt công lao của hắn?
Trước đó mấy ngày, Lý Gia Văn đột nhiên trở về nói Cố Vân Thư lừa gạt bọn họ, hắn căn bản không phải người kinh thành.
Nhà hắn cũng không phải gia đình giàu có gì. Hai ngày trước thân thích của Cố Vân Thư mới từ nơi khác chạy tới, nói bọn họ đều bị lừa, con người tiểu tử này cực kỳ hư vinh.
Lý Gia Văn thậm chí còn suy đoán lung tung, nói tiền Cố Vân Thư dùng để mời khách ăn cơm đều là do sử dụng thủ đoạn không sạch sẽ mà có được, không chừng chính là lừa gạt tiền riêng của tỷ tỷ hắn.
Cái này nghĩa là gì? Rõ ràng ăn uống của người ta còn nói bạc của người ta không sạch sẽ, thật sự có bản lĩnh thì nhổ ra đi!
Vốn dĩ mấy người Dư Dương còn muốn đến nói chuyện với Cố Vân Thư, nhưng sắp đến kỳ thi tuyển sinh của Quốc Tử Giám, nếu bọn họ đem những chuyện rắc rối này đi quấy rầy hắn, chẳng may làm ảnh hưởng đến kết quả khảo thí của hắn thì làm sao bây giờ?
Có chuyện gì thì đợi sau khi kỳ khảo thí kết thúc rồi lại nói cũng không muộn.
Cố Vân Thư không biết trong lòng Lý Gia Văn đang nghĩ gì, nếu không hắn sẽ hộc máu mất. Hắn là người keo kiệt, khó khăn lắm mới gặp được bằng hữu cùng chung chí hướng, hắn thân là chủ nhà quyết định hào phóng hai lần, kết quả lại bị người ta đặt điều? Vậy chắc chắn không nhịn được nữa.
“Chậc, con người này thật không chịu nổi. Vừa mới nhắc đến hắn, hắn đã xuất hiện.” Có người nhỏ giọng lẩm bẩm một câu.
Mấy người Cố Vân Thư đều nghe thấy, ngước mắt lên, quả thực nhìn thấy Lý Gia Văn đang đứng thầm thì to nhỏ với Mã Bình Xuyên cách đó không xa.
Hai người này nói chuyện, thỉnh thoảng lại chỉ trỏ về phía bọn họ.
Dư Dương tức giận: “Chắc chắn bọn hắn lại đang nói xấu chúng ta. Hai người bọn hắn tốt xấu gì cũng là người đọc sách, cũng đã thi đậu tú tài, sao lại giống như mấy phụ nhân vậy? Một chút khí độ của người đọc sách cũng không có.”
“May là chúng ta đã phân chia rõ giới tuyến với hắn, nếu không ta cũng cảm thấy ghê tởm bản thân.”
“Vân Thư ngươi đừng để ý đến bọn hắn, tóm lại hôm nay ngươi cứ thi cho tốt, chờ ngươi thi đậu, chúng ta lại đi ăn mừng một bữa.”
Cố Vân Thư gật đầu, dứt khoát nhắm mắt làm ngơ, xoay người không nhìn Lý Gia Văn và Mã Bình Xuyên một cái.
Những người khác thấy thế thì liếc mắt nhìn nhau, cũng mỉm cười quay người đi.
Động tác này khiến cho hai người Lý Gia Văn tức phát điên.
“Có ý gì đây? Bọn họ còn dám coi thường chúng ta?” Lý Gia Văn hừ lạnh: “Thật sự cho rằng mình có năng lực thi đậu Quốc Tử Giám ư?”
Mã Bình Xuyên híp mắt lại, đột nhiên bừng tỉnh: “Cuối cùng ta cũng nhớ ra rồi.”
“Ngươi nhớ tới cái gì?” MAyy dich
“Vừa rồi ta nói sao tên tiểu tử này lại nhìn quen mắt như vậy, hóa ra là hắn. Ngươi còn nhớ lần trước ta nói ta định…… Chuyện ta đụng phải Thẩm Nguyên tiên sinh không?”
“Nhớ chứ, ngươi nói Thẩm tiên sinh gặp phải mấy tên du thủ du thực, ngươi cứu hắn, kết quả có người thừa dịp ngươi hôn mê ở y quán đã nhận hết công lao về mình, làm hại ngươi bỏ lỡ cơ hội tiến vào Quốc Tử Giám.”
Mã Bình Xuyên gật đầu, nghiến răng nghiến lợi chỉ vào Cố Vân Thư: “Chính là hắn, chính là do tên tiểu tử này làm.”
Lý Gia Văn sửng sốt, kinh ngạc nói: “Ngươi nói thật ư?” Tròng mắt hắn đột nhiên đảo hai cái, thấp giọng hỏi: “Nói như vậy, hắn quen biết Thẩm tiên sinh? Vậy……”
Lý Gia Văn có chút hối hận, nếu như Cố Vân Thư thật sự quen biết Thẩm tiên sinh, mình mà giữ được mối quan hệ tốt với hắn thì bản thân cũng có thể dính chút ánh sáng.
Sao Mã Bình Xuyên lại không đoán được hắn nghĩ gì trong bụng, lập tức nói: “Đương nhiên là không quen. Lúc đó Thẩm tiên sinh đang cải trang, ngài ấy mặc một thân vải thô, là y phục của hạ nhân, làm sao mà hắn nhận ra được?”
“Vậy bản thân Thẩm tiên sinh sẽ luôn mặc nhận thằng nhỏ kia là người cứu hắn.” Lý Gia Văn nói.
Mã Bình Xuyên lắc đầu, ghé vào tai hắn nhỏ giọng hỏi: “Ngươi cảm thấy, nếu như đã biết thân phận của Thẩm tiên sinh thì bây giờ hắn còn cần phải tự mình tới tham dự dự khảo thí tuyển sinh ư?”
Lý Gia Văn sửng sốt, cũng đúng.
Với thân phận Thẩm tiên sinh, muốn sắp xếp một người vào Quốc Tử Giám là chuyện dễ như trở bàn tay.
Mã Bình Xuyên: “Đấy cũng không phải đại ân tình gì, Thẩm tiên sinh muốn báo ân thì chỉ cần cho hắn chút bạc là đủ rồi. Ta nghe nói trong tay mấy đại nho người nào cũng có vài bản thi họa đơn lẻ, dùng mấy thứ đó để đền đáp phần ân tình kia là được, cần gì phải dùng đến danh ngạch tiến cử chứ?”
Lý Gia Văn cảm thấy cũng có lý, bằng chứng mạnh mẽ nhất chính là việc Cố Vân Thư tự mình tới khảo thí.
Ánh mắt Mã Bình Xuyên nhìn Cố Vân Thư như có độc. Nếu không phải tiểu tử này xen vào việc người khác, hắn đã sớm được Thẩm tiên sinh coi trọng rồi, việc gì phải ăn nói khép nép trước mặt Nhiếp Thông, lại càng đừng nói nói đến chuyện phải tự mình tới khảo thí.
Hôm nay có nhiều người đến đây như vậy, có thể thấy được tỷ lệ thi đậu thấp đến mức nào.
Mã Bình Xuyên hít sâu một hơi, đột nhiên hỏi Lý Gia Văn: “Chúng ta có nên dạy cho hắn một bài học không?”
Lý Gia Văn sửng sốt: “Ngươi muốn làm cái gì?”
Mã Bình Xuyên nở nụ cười, lại không nói thêm gì nữa.
Đúng lúc này, có người đi ra khỏi cổng Quốc Tử Giám, lớn tiếng nói với mọi người: “Khảo thí sắp bắt đầu rồi, thỉnh chư vị thư sinh mang theo đồ đạc cá nhân, sang bên này xếp hàng trước, sau khi kiểm tra xong thì lần lượt đi vào theo thứ tự.”
Mọi người lập tức nghiêm túc, thư sinh tham gia khảo thí vội vàng ngẩng đầu ưỡn ngực đi đến phía trước.
Dư Dương lập tức thúc giục Cố Vân Thư đi xếp hàng: “Ngươi đi mau đi, chúng ta ngồi ở tiệm trà bên kia uống trà. Thi cho tốt, đừng căng thẳng.”
Cố Vân Thư gật đầu, vốn dĩ hắn còn muốn quay lại nhìn Cố Vân Đông và Thiệu Thanh Viễn, kết quả bởi vì bị đám đông xô đẩy làm bọn họ cũng không biết bản thân mình đang ở đâu.
Mà em vợ Trịnh bị Đại Lực lôi đi gặp Dịch Tử Lam cũng bởi vậy mà lòng vòng, mất một lúc lâu mới tới trước mặt tỷ phu nhà mình, nhìn Dịch Tử Lam nở một nụ cười nịnh nọt.
Dịch Tử Lam hừ lạnh một tiếng: “Không phải ta đã nói với ngươi là đừng có qua lại với hai tên tú tài kia rồi sao? Sao vẫn ở chung với bọn hắn vậy? Với đầu óc của ngươi, gặp phải bọn hắn chỉ sợ sẽ bị bọn hắn xoay mòng mòng.”
Em vợ Trịnh có chút không phục, lẩm bẩm trong miệng hai câu: “Đầu óc ta thì làm sao? Không phải vẫn khá tốt à?”
“Ngươi nói cái gì?” Dịch Tử Lam nheo mắt lại.
Em vợ Trịnh vội vàng nói: “Đệ có nói gì đâu! Đúng rồi, tỷ phu, đệ vừa mới nhìn thấy đứa bé kia. Chính là tú tài chín tuổi lần trước ăn cơm với chúng ta trong tửu lâu đó. Đệ thấy hình như hắn cũng định tham dự khảo thí, nhưng không phải huynh nói muốn tiến cử hắn sao?”
Dịch Tử Lam liếc mắt nhìn Cố Vân Đông ở bên cạnh, nói: “Hắn muốn được nhận bằng chính thực lực của mình, không cần ta tiến cử.”
Em vợ Trịnh vừa nghe thấy lời này, đôi mắt trừng lớn: “Hắn còn tự mình đi thi? Hắn thật đúng là đề cao bản thân quá nhỉ. Cho rằng bản thân mới chín tuổi đã thi đỗ tú tài thì ghê gớm lắm à? Lát nữa nếu không thi đỗ, chắc chắn lại khóc nhè. Tỷ phu, thằng bé này đã không biết tự lượng sức mình như vậy rồi, về sau huynh đừng quan tâm đến hắn nữa, miễn cho không cẩn thận lại bị hắn liên luỵ.”
Cố Vân Đông dừng bước, xoay đầu mỉm cười nhìn hắn: “Có vẻ như Trịnh công tử rât hiểu đệ đệ ta nhỉ?”
Em vợ Trịnh kinh ngạc nhìn nữ nhân đang nói chuyện với mình, hắn ta hơi nhíu mày một chút, hỏi: “Ai là đệ đệ ngươi?”