Chương 1237: Tiểu tú tài là đệ đệ của Vĩnh Gia quận chúa?
Cố Vân Đông tiếp tục mỉm cười, Dịch Tử Lam đứng bên cạnh chợt cảm thấy sởn tóc gáy.
“Cố Vân Thư, chính là đệ đệ ta.”
Em vợ Trịnh sửng sốt, há hốc mồm, hồi lâu không nói nên lời. Chuyện này, nói xấu người ta và bị bắt ngay tại trận, việc này có chút mất mặt.
Có điều……
“Ngươi là ai, ta chỉ nói sự thật mà thôi.”
Cố Vân Đông mỉm cười: “Đúng rồi, ta quên không tự giới thiệu. Ta họ Cố, nhờ được Hoàng Thượng coi trọng nên được phong làm Vĩnh Gia quận chúa. Đây là phu quân ta, Hình Bộ thị lang Thiệu Thanh Viễn. Cố Vân Thư là đệ đệ ta. Nói thực, ta cũng không biết hóa ra thằng bé lại là người không biết tự lượng sức mình như vậy, thật là làm khó ngươi, mới gặp nó có một lần mà đã hiểu rõ như vậy.”
Em vợ Trịnh: “……”
????
!!!!
Vẻ mặt hắn như bị sét đánh, khiếp sợ đứng chôn chân tại chỗ.
Vừa rồi, hình như tai hắn bị ảo giác, nữ nhân này mới vừa nói cái gì cơ?
Vĩnh Gia quận chúa? Hình Bộ thị lang?
Hắn ngơ ngác quay đầu, ngây người nhìn về phía Dịch Tử Lam, cánh môi run rẩy: “Tỷ tỷ phu, nàng là là, là quận chúa?”
“Đúng vậy, nếu không ngươi nghĩ sao ta lại biết Cố Vân Thư? Còn muốn tiến cử hắn? Ngươi cảm thấy đến lượt ta tiến cử hắn sao?” Dịch Tử Lam đột nhiên đập vào đầu hắn: “Đã nhắc ngươi trước khi muốn nói cái gì thì phải suy nghĩ cho kỹ. Ngươi nhìn ngươi xem, không biết phân biệt tình hình chỉ biết nói lung tung.”
Em vợ Trịnh sắp khóc đến nơi. Mẹ nó, hắn cho rằng tiểu tú tài kia không có bối cảnh gì, hóa ra lại là đệ đệ của Vĩnh Gia quận chúa.
Có chỗ dựa lớn như vậy, hắn nghĩ gì mà muốn tự mình tham gia khảo thí tuyển sinh nhỉ?
Nếu là hắn, đã sớm vui mừng reo hò để tỷ tỷ và tỷ phu đưa hắn vào rồi.
Dịch Tử Lam lại đánh hắn một cái: “Lần tới nhìn thấy Vân Thư thì khách khí một chút cho ta, có nghe thấy không?” Kia chính là phu quân tương lai của A Nguyệt nhà hắn, nếu như bị người cữu cữu không đàng hoàng này dọa chạy mất, hắn sẽ đánh gãy chân người em vợ này.
Em vợ Trịnh mặt như đưa đám: “Biết, biết rồi.”
Hắn lại lặng lẽ nhìn về phía Thiệu Thanh Viễn và Cố Vân Đông, con người hắn chuyên hại người mà chẳng ích ta, nhưng cũng rất thức thời, lập tức nhanh chạy đến chỗ hai người bọn họ nịnh hót: “Cái kia, Thiệu đại nhân, Vĩnh Gia quận chúa, vừa rồi là ta nói hươu nói vượn. Ta chính là đố kỵ, ghen ghét lệnh đệ tài hoa hơn người, tuổi còn nhỏ mà đã là tú tài, cho nên mới không nhịn được nói vài câu hạ thấp hắn. Ta không biết lựa lời, ta xin lỗi, thật xin lỗi.”
Thiệu Thanh Viễn và Cố Vân Đông im lặng ngẩng đầu nhìn về phía Dịch Tử Lam, cậu em vợ của ngươi, thật đúng là…… Co được dãn được.
Dịch Tử Lam quả thực mất mặt muốn chết, lại vỗ hắn một cái: “Đừng chỉ nói không. Tự rút kinh nghiệm đi, nếu không sẽ nhận giáo huấn, biết chưa?”
“Biết biết.” Em vợ Trịnh liên tục gật đầu, nhưng mà ngay sau đó, hắn đột nhiên dừng lại.
Dịch Tử Lam vừa rồi nói hai chữ ‘giáo huấn’, làm ký ức hắn bỗng nhiên tỉnh lại.
Hắn ngẩng phắt đầu lên, quay đầu nhìn về phía hàng ngũ đang xếp hàng trước cổng Quốc Tử Giám…vừa rồi Tôn huynh Chu huynh nói phải cho Cố Vân Thư một bài học.
Xong rồi xong rồi, nếu bọn họ thật sự làm ra chuyện gì, nhất định sẽ liên lụy mình.
Em vợ Trịnh vội vã muốn bỏ đi, chỉ là mới nhấc chân lên đã bị Dịch Tử Lam lôi ngược trở về: “Đi đâu vậy?”
“Đệ, đệ đi tìm hai người bằng hữu kia nói chút chuyện.”
“Không được đi.” Dịch Tử Lam híp mắt: “Mấy lời ta vừa mới nói, ngươi coi là gió thoảng bên tai đúng không? Đại Lực, đánh gãy chân hắn.”
Em vợ Trịnh biến sắc, vội vàng ôm lấy tay Dịch Tử Lam: “Tỷ phu đệ không đi, đệ bảo đảm sẽ không qua lại với bọn hắn nữa.”
“Tốt nhất là nói được thì làm được.”
Thấy em vợ Trịnh gật đầu lia lịa, lúc này Dịch Tử Lam mới đẩy tay hắn ra.
Sau đó quay sang nói với Cố Vân Đông: “Nghe nói cha ngươi cũng tới kinh thành, vừa hay, ta muốn tìm hắn hỏi thăm tình hình ở phủ Tuyên Hòa một chút.”
Cố Vân Đông mới không tin, đừng tưởng rằng cô không biết hắn lòng muông dạ thú. Còn không phải là hắn coi trọng Cố Vân Thư nhưng không có cách nào xuống tay từ chỗ cô, cho nên mới đánh chủ ý lên cha cô à?
Cô liếc xéo Dịch Tử Lam một cái, hắn lại hợp tình hợp lý không hề có cảm giác chột dạ nào.
“Được rồi, cha ta ở tửu lầu phố bên cạnh, chúng ta qua đó luôn chứ?” Tửu lầu còn có đại cô và tiểu thúc, cô không tin Dịch Tử Lam còn có thể nói hay làm trò gì trước mặt bọn họ.
“Vậy đi thôi.”
Nói xong, hắn dẫn đầu đi về phía trước.
Thiệu Thanh Viễn và Cố Vân Đông lập tức đuổi theo, em vợ Trịnh ban đầu không muốn đi theo. Bây giờ hắn đang cảm thấy rất chột dạ, nhưng Đại Lực đứng ở phía sau lại cứ như hổ rình mồi nhìn chằm chằm vào hắn.
Em vợ Trịnh chỉ có thể ủy khuất bước về phía trước, chẳng qua là thỉnh thoảng lại quay đầu lại nhìn đội ngũ đang xếp hàng tiến vào Quốc Tử Giám ở bên kia.
Nhìn một vòng, cũng không nhìn thấy hai tên tú tài Tôn Chu. Hiển nhiên là bọn hắn đã đi vào bên trong.
Em vợ Trịnh tức khắc ủ rũ cụp đuôi, chỉ mong, chỉ mong hai người bọn hắn đừng có làm cái gì hết.
Nhóm bọn họ đi tới tửu lầu, lập tức được tiểu nhị dẫn lên phòng riêng ở trên lầu. MAyy dich
Hôm nay bởi vì chuyện của Quốc Tử Giám mà trong tửu lâu chật ních toàn khách quý, toàn người là người, căn bản là không có chỗ trống.
Cũng may là Cố Vân Đông đã dự tính chuyện này trước, sau khi biết ngày Quốc Tử Giám tổ chức khảo thí tuyển sinh, cô lập tức sai người đến đây đặt phòng trước.
Người nhà Cố gia đều đã đợi ở trên lầu, tiểu nhị mở cửa phòng ra.
Dịch Tử Lam vừa nhếch khóe miệng, sau khi nhìn thấy người ở bên trong nháy mắt cả mặt cứng đờ.
Hắn xoay đầu, liếc mắt nhìn Cố Vân Đông đầy sâu kín, cô đã dẫn đầu bước vào trong phòng.
Dịch Tử Lam đành phải hít sâu một hơi, cũng đi vào theo.
Cố Đại Giang vội vàng đứng dậy: “Quận vương gia tới, mau, mời ngồi.”
Ông nhanh chóng dẫn Dịch Tử Lam ngồi xuống bên cạnh. Người Cố gia đã từng gặp Dịch Tử Lam ở phủ Tuyên Hòa, hai bên cũng đã quen thuộc lẫn nhau, cho nên không có nhiều quy củ trói buộc.
Trái lại em vợ Trịnh có chút tò mò, cũng chậm rãi đến một bên ngồi.
Cố Vân Đông cười tủm tỉm nhận lấy Trì Trì, sau đó gọi tiểu nhị bưng điểm tâm lên trước.
Bây giờ vẫn còn sớm, chưa đến giờ ăn cơm trưa.
Người quá nhiều, Dịch Tử Lam không tiện nói những chuyện khác cho nên hắn thực sự trò chuyện với Cố Đại Giang về tình hình gần đây ở phủ Tuyên Hòa.
Chưa kể, hai người bọn họ nói chuyện rất hợp nhau, vừa nói đã bắt đầu trở nên hăng hái.
Những người khác cũng nói chuyện riêng, đến cuối cùng, chỉ còn lại em vợ Trịnh bơ vợ một mình ngồi ở đó, cảm giác không hợp với cả thế giới.
Hắn muốn rời đi, ở nơi này hắn không thể nói xen vào được câu nào.
Ngay lúc hắn uống xong ly trà thứ ba, chuẩn bị muốn đi tiểu, thì đột nhiên đùi chạm phải cái gì đó.
Em vợ Trịnh sửng sốt, tò mò cúi đầu, đó lập tức nhìn thấy một bé con đứng cạnh chân mình, bàn tay nhỏ vịn lấy cái chân của hắn, ngửa đầu tò mò nhìn chằm chằm hắn.
“Ai nha, tiểu tử này khỏe ghê nhỉ.” Hắn vươn tay ra, bế tiểu gia hỏa Khiếu Khiếu lên.
Động tác này của hắn, lập tức thu hút sự chú ý của mọi người.
Em vợ Trịnh khựng lại, cười gượng một tiếng nói: “Cái kia, ta thấy thằng bé không vững, nên mới ẵm một cái.”
Cố Tiểu Khê đột nhiên vỗ lên trán mình một cái, vội vàng nói: “Là ta không chú ý, xin lỗi xin lỗi, đưa thằng bé cho ta đi.”