Trưởng Tỷ Nhà Nông Có Không Gian ( Dịch Full)

Chương 1238 - Chương 1238. Cư Sĩ Vĩnh Phúc- Cố Tiểu Khê

Chương 1238. Cư sĩ Vĩnh Phúc- Cố Tiểu Khê Chương 1238. Cư sĩ Vĩnh Phúc- Cố Tiểu Khê

Chương 1238: Cư sĩ Vĩnh Phúc- Cố Tiểu Khê

Ban đầu Khiếu Khiếu được Cố Tiểu Khê bế, nhưng không phải là hắn nghe Dịch Tử Lam kể chuyện ở Kinh Thành, nghe đến mê mẩn sao? Nhi tử ở trong ngực đòi xuống đất, nên hắn mới thả thằng bé xuống, một tay giữ thằng bé cho nó đứng ở bên cạnh một lúc.

Ai ngờ mới không chú ý một chút, tiểu gia hỏa đã bổ nhào vào đùi em vợ Trịnh ở bên cạnh.

Cậu em vợ Trịnh ôm đứa bé mắt to trừng mắt nhỏ, vốn dĩ hắn muốn trả Khiếu Khiếu lại cho Cố Tiểu Khê, nhưng nhìn căn phòng chật ních người, hắn dứt khoát thu tay lại, cười hắc hắc, nói: “Ta thấy thằng bé ở đây cũng rất nhàm chán, không bằng để ta dẫn nó ra ngoài đi dạo đi.”

Cố Tiểu Khê giật mình: “Không cần phiền toái như vậy đâu.”

“Không phiền không phiền, khu này ta rất quen thuộc. Ta cũng không đưa nó đi xa đâu, để ta đi mua chút gì cho hắn ăn rồi quay lại.”

Vừa nghe đến ăn, đôi mắt Khiếu Khiếu lập tức sáng rực lên.

Nhưng rất nhanh thằng bé lại bắt đầu cảm thấy có chút rối rắm. Hắn chạy đến đây vốn là để tìm đệ đệ Trì Trì, ai ngờ lại nhận lầm người, bây giờ Trì Trì cách mình thật xa thật xa...

Dịch Tử Lam không nhịn được cau mày, trừng mắt lườm cậu em vợ Trịnh một cái.

Hắn ta rụt rụt cổ, tức khắc không dám nói nữa. Hắn ngồi ở đây quá nhàm chán, không ai nói chuyện với hắn, muốn rời đi nhưng lại không dám, đây không phải là một cái cớ tốt ư?

Kết quả bị Dịch Tử Lam trừng mắt nhìn như vậy, hắn đành phải hậm hực trả Khiếu Khiếu lại cho Cố Tiểu Khê.

Ai ngờ hai mắt Cố Tiểu Khê lại tỏa sáng lấp lánh, tò mò hỏi: “Ngươi rất rành khu này sao?”

“Đúng thế, đúng thế, làm sao vậy?”

Cố Tiểu Khê vội vàng nói: “Được, vậy ngươi dẫn Khiếu Khiếu ra ngoài đi dạo đi. Nhưng mà ta sợ Khiếu Khiếu khóc, để ta đi cùng các ngươi.”

Hắn cũng muốn đi ra ngoài, thu thập tư liệu sống một chút.

Mọi người: “……” Là một người cha, hắn có cảm thấy xấu hổ khi lấy nhi tử mình ra làm cái cớ không?

Nhưng suy nghĩ của Cố Tiểu Khê và em vợ Trịnh không hẹn mà gặp, hắn vội vàng đứng dậy: “Được, chúng ta đi thôi.” Nói xong hắn lại nhìn về phía Dịch Tử Lam: “Tỷ phu, chúng ta chỉ đi một lúc rồi quay lại ngay, thật đó.”

Dịch Tử Lam thấy phiền vô cùng: “Đi nhanh đi.”

Em vợ Trịnh vội vàng bế Khiếu Khiếu, cùng Cố Tiểu Khê đi ra cửa.

Khiếu Khiếu ngơ ngác nhìn đệ đệ Trì Trì cách mình càng ngày càng xa, dần dần hoàn toàn biến mất.

Sao lại thế này? Hắn vẫn chưa nghĩ ra mà, sao chưa gì đã đi rồi?

Cố Tiểu Khê và em vợ Trịnh vừa ra ngoài đã bắt đầu nói chuyện rôm rả: “Ta muốn hỏi một chút, quanh đây có tiệm sách nào lớn không?”

“Có, sao lại không có chứ? Nơi này gần Quốc Tử Giám như vậy, thiếu gì thì thiếu chứ thứ không thiếu nhất chính là tiệm sách. Chỉ riêng con phố này đã có ba bốn tiệm sách tương đối lớn rồi. Ngươi muốn đến tiệm sách à? Làm gì vậy? Ngươi cũng đọc sách sao? Ta nói với ngươi này, mấy quyển sách nghiêm túc đó ta đọc đến hoa cả mắt. Ngươi nói xem chúng ta không tham gia khoa cử, đọc nhiều sách khó hiểu như vậy để làm gì chứ? Hắc hắc, để ta giới thiệu cho ngươi mấy quyển thoại bản do Vĩnh Phúc cư sĩ viết.”

Cố · Vĩnh Phúc cư sĩ· Tiểu Khê: “……” Hắn đọc sách của mình?

Em vợ Trịnh hăng hái giới thiệu: “Thoại bản cư sĩ Vĩnh Phúc viết gần đây cực kỳ nổi tiếng, có điều cũng khá gây tranh cãi, nhưng mà ta thích đọc. Mặc dù những tình tiết trong đó viết hơi khoa trương, nhưng lại có rất nhiều ý tưởng, đặc biệt là cách hắn hành văn của hắn, khiến cho người đọc có cảm giác như đang đắm chìm trong đó. Tóm lại là thoại bản của hắn vẫn luôn bán dẫn chạy. Tuy là vẫn kém hơn cư sĩ Lương Nguyệt đã thành danh, nhưng như vậy đã rất tốt rồi.”

“Thật ư?” Không ngờ lại có thể gặp được người thích bản thoại của mình.

“Còn không phải thế à?” Em vợ Trịnh nói hai câu, có điều lại lập tức nhíu mày: “Chỉ là……”

Cố Tiểu Khê tức khắc bắt đầu căng thẳng: “Sao thế?”

“Chính là, cái tên cư sĩ Vĩnh Phúc này có hơi thô tục, không dễ nghe lắm.” Em vợ Trịnh tặc lưỡi hai tiếng, ghét bỏ lắc đầu.

Cố Tiểu Khê: “…” Vậy thì thật xin lỗi.

Hai người đi ngày càng xa, người trong phòng nhìn nhau, người biết Cố Tiểu Khê chính là tác giả thoại bản thì cúi đầu yên lặng uống trà.

Sau đó, bọn họ lập tức ném việc này ra sau đầu, tiếp tục đề tài ban nãy.

Mãi cho đến buổi trưa, Cố Tiểu Khê và em vợ Trịnh vẫn chưa quay lại, đến tận lúc người trong ăn cơm xong, hai người vẫn còn chưa đã thèm thong dong về muộn.

Thoạt nhìn hai người trò chuyện vô cùng ăn ý, nhìn khuôn mặt ửng hồng của bọn họ, cứ như vừa mới được uống quỳnh tương ngọc dịch* vậy.

(*Nguyên văn 琼浆玉液 là thức uống ngon trong hội Bàn đào)

Ngay cả Khiếu Khiếu cũng đang nhéo chiếc bánh trong tay, bên mép còn dính một vệt sữa, thỉnh thoảng lại nấc lên một cái.

Nhìn dáng vẻ này của nó, chắc chắn là đi theo em vợ Trịnh ăn chơi trác táng này ăn được không ít đồ ăn ngon nhỉ.

Cũng may là có người cha ruột Cố Tiểu Khê này đi theo, bằng không người em vợ Trịnh này cái nên ăn cái không nên ăn đều đút hết cho thằng bé.

Thấy người đã trở lại, Cố Đại Giang lập tức nói: “Không còn sớm nữa, chúng ta cũng trở về đi.”

Quốc Tử Giám khảo thí phải mất một ngày, trong đó cũng có sắp xếp cơm trưa, không cần ra ngoài ăn.

Ban đầu mấy người Cố Đại Giang định đợi người tới rồi về thẳng nhà, có điều Cố Vân Đông đã đặt một căn phòng ở bên này từ sớm. Chưa kể đồ ăn và trà của tửu lâu này không tồi, lần trước chính Thẩm Nguyên đã giới thiệu bọn họ đến đây.

Nghe nói là Thẩm Nguyên giới thiệu, Cố Đại Giang lập tức “……” Vậy chúng ta nhất định phải ở đây nghỉ chân một chút thôi.

Kết quả Dịch Tử Lam tới, vừa mở miệng là đã trò chuyện đến tận bây giờ, cho nên bọn họ dứt khoát ăn cơm trưa rồi mới trở về.

Về phần Vân Thư, Thiệu Văn vẫn luôn ngồi trong tiệm trà của Trần chưởng quầy, nếu có chuyện gì thì đã có hắn kịp thời ứng phó.

Đoàn người rời khỏi phòng, đại sảnh dưới lầu vẫn đông kín người như cũ.

Nhìn tình hình này, có lẽ đến khi Quốc Tử Giám thi xong thì tửu lâu này sẽ không có bàn trống.

Dịch Tử Lam cũng lên xe ngựa, đưa đoàn người về Thiệu Phủ ở ngõ Hợp Thái. MAyy dich

Đúng lúc, hắn phải đi ra ngoài có chút việc, thuận tiện đưa cậu em vợ Trịnh này về nhà, miễn cho hắn lại ở bên ngoài gây chuyện. Trịnh gia ở xa hơn Thiệu phủ nên bọn họ còn phải đi thêm một đoạn được.

Dịch Tử Lam vào Thiệu phủ uống ly trà, sau đó đứng định cáo từ.

Em vợ Trịnh còn có chút tiếc nuối. Hắn phát hiện bản thân mình lầm rồi, không phải cao môn đại hộ nào cũng giống nhau, không phải nhà nào cũng lắm quy củ nghiêm khắc như vậy.

Giống như Thiệu phủ, hắn cảm giác gia đình bọn họ rất thú vị.

Tiểu viện trong phủ người ta toàn là trồng hoa cỏ, thậm chí có nhà còn xây dựng một nhà ấm chuyện dụng chỉ để trồng hoa.

Thiệu phủ thì không như vậy, đương nhiên là nhà bọn họ cũng trồng hoa, còn là trồng hoa quý, vấn đề là mấy bồn hoa kia không hề đặt trong nhà ấm mà cứ tùy tiện đặt ngoài sân?

Không chỉ có như thế, nơi này còn đủ loại rau củ như củ cải, cải trắng, rau hẹ, dưa chuột, trái mướp gì đó. Đương nhiên là hắn không thể nhận nhận biết thảo dược.

Này cũng thôi đi, bọn họ còn có rất nhiều đồ ăn vặt, còn có cả trà sữa ở Tân Minh Các, nơi chỉ có nữ nhân mới có thể vào, khiến nam tử nhìn mà phát thèm. Hắn từng uống rồi, nhưng đấy chỉ là bản nhái, hương vị thật sự khác xa với bản chính.

Em vợ Trịnh không muốn rời đi, nếu không phải Dịch Tử Lam nguy hiểm nheo mắt lại, tên ăn chơi trác táng như hắn chắc chắn sẽ giở công phu một khóc hai nháo ba thắt cổ, ăn vạ ở chỗ này.

Nhưng mà, ngay khi mấy người Dịch Tử Lam ra khỏi cổng lớn Thiệu phủ thì một người ở đâu bất ngờ xông đến, hớt ha hớt hải nói muốn gặp Thiệu đại nhân.

Bình Luận (0)
Comment