Chương 1239: Trữ lão báo tin
Bước chân của Dịch Tử không tự chủ được chợt khựng lại, Đại Lực híp mắt lại, nói thầm vào tai hắn ta: “Vương gia, người này là tùy tùng bên người Trữ lão.”
Tùy tùng bên người Trữ lão?
Dịch Tử Lam thu lại bước chân, quay người trở lại trong viện.
Em vợ Trịnh vẻ mặt ngơ ngác: “Tỷ phu?” Hắn vội vàng đuổi theo.
Vừa đi được vài bước đã thấy người nọ đang sốt sắng nói với Thiệu Thanh Viễn: “Thiệu đại nhân, Cố tú tài đã xảy ra chuyện rồi.”
“Xảy ra chuyện gì?” Cố Đại Giang là người đầu tiên lên tiếng.
“Lúc ăn cơm trưa, có người tố cáo Cố tú tài đã gian lân trong kỳ khảo thí buổi sáng. Trữ lão bảo ta nhanh chóng chạy đến đây báo với mọi ngươi. Hậu quả của việc gian lận rất nghiêm trọng, bây giờ ngài ấy đang tìm cách kéo dài thời gian chờ Tế Tửu đại nhân đến, các ngài mau nghĩ biện pháp đi.”
Gian lận?
Cố Đại Giang buột miệng thốt lên: “Không thể nào, sao Vân Thư nhà ta lại gian lận được chứ?”
Hắn lập tức nói với tùy tùng kia: “Đi, ta đi cùng ngươi đến Quốc Tử Giám xem thử.”
“Ta cũng đi.” Dương Liễu thấy động tĩnh cũng chạy ra ngoài. Nghe được cuộc nói chuyện của bọn họ bà cũng lo lắng, nhất quyết muốn đi theo Cố Đại Giang.
Cố Đại Phượng và Cố Tiểu Khê vội vàng gật đầu: “Chúng ta cũng đi.”
Nhưng bọn họ chưa đi nổi hai bước đã bị Cố Vân Đông ngăn cản: “Mẹ, đại cô tiểu thúc, mọi người đừng đi. Đây cũng chẳng phải chuyện lớn gì, con và cha còn cả phu quân nữa, để chúng con đi một chuyến là được. Vân Thư chắc chắn không gian lận, sẽ không có chuyện gì đâu.”
“Nhưng mà……”
Cố Đại Giang cũng gật đầu: “Mọi người ở nhà chờ chúng con. Yên tâm đi, không có việc gì đâu.”
Mấy người Dương Liễu ngẫm nghĩ một lúc, đúng là bọn họ mà đến đó cũng chẳng giúp được gì nhiều, đành phải gật đầu nói: “Được rồi, bọn ta ở nhà đợi. Các ngươi cũng cẩn thận một chút.”
Cố Vân Đông giao Trì Trì đang ở trong ngực cho Dương Liễu: “Mẹ trông giúp con Trì Trì nhé.”
Sau đó, ba người bọn họ lập tức đi theo người tùy tùng kia rời đi.
Dịch Tử Lam khẽ nhíu mày, cũng đi theo bọn họ.
Nhớ tới những lời mà Tôn tú tài và Chu tú tài nói ban sáng, sắc mặt cậu em vợ Trịnh chợt biến sắc, không phải hai người kia đã ra tay rồi chứ?
Xong rồi, ngàn vạn lần tuyệt đối đừng là như vậy.
Em vợ Trịnh hoảng hốt cũng chạy theo bọn họ, lúc ngồi trên xe ngựa hắn còn nhắm mắt lại cầu nguyện.
Dịch Tử Lam liếc mắt nhìn hắn: “Vẻ mặt này của ngươi là thế nào đây? Có tật giật mình?”
“Không có!” Trịnh cậu em vợ vội vàng phủ nhận, cười gượng một tiếng: “Đệ, không phải là đệ đang hy vọng không có chuyện gì sao, bằng không như vậy sẽ hủy hoại một học sinh tốt tiền đồ như gấm, có đúng không?”
Dịch Tử Lam cười khẩy một tiếng, phớt lờ hắn ta, hơi nhắm hai mắt lại.
Chẳng bao lâu sau xe ngựa đã đến Quốc Tử Giám, mấy người Cố Vân Đông vội vàng xuống xe ngựa.
Trong tiệm trà, Trần chưởng quầy và Thiệu Văn đang nói chuyện phiếm nhìn thấy bọn họ thì ngây người, đừng bật dậy nhanh chóng chạy ra đón.
“Gia, phu nhân, sao mọi người lại ở đây?”
Thiệu Văn đầy nghi hoặc, hắn thật sự không biết đã xảy ra chuyện gì.
Người tới báo tin chính là tùy tùng của Trữ lão, Cố Vân Thư và những người khác vẫn còn ở bên trong. Thiệu Văn sao biết được người tùy tùng kia trước đó đã tới Thiệu phủ, hắn cũng không biết người tùy tùng đó là tùy tùng của Trữ phu tử.
Vẻ mặt Thiệu Thanh Viễn nghiêm túc, nói với hắn: “Vân Thư xảy ra chút chuyện, ngươi tạm thời đợi chúng ta ở bên ngoài.”
Thiệu Văn không hỏi nhiều, gật đầu đồng ý: “Đúng vậy.”
Trái lại Trần chưởng quầy nhìn thấy đoàn người Cố Vân Đông đến đây thì vội vã phân phó tiểu nhị trông quán, còn mình thì đi theo bọn họ xem xét tình huống.
Hắn vừa đi, người ở trong tiệm trà đều tò mò thò đầu ra nhìn theo, đương nhiên trong đó cũng bao gồm mấy người Dư Dương.
Dư Dương cau mày, có chút chần chờ nói: “Ta thấy hai người kia thoạt nhìn có chút giống tỷ tỷ và tỷ phu của Vân Thư? Các ngươi nhìn xem, có đúng là hai người chúng ta đã gặp lần trước không?”
“Đúng đúng, nhưng sao hai người họ lại tới đây? Hình như bọn họ định vào Quốc Tử Giám.”
“Không phải là… Cố Vân Thư đã xảy ra chuyện chứ?”
“Đi, chúng ta qua đó nhìn xem.”
Bốn người Dư Dương nhanh chóng đứng dậy, hai ba bước đã đuổi kịp bước chân của Trần chưởng quầy.
Người trong tiệm trà ngơ ngác nhìn nhau, sột sột soạt soạt đứng dậy, cũng muốn đi theo xem một chút.
Thiệu Thanh Viễn đang thương lượng với hộ vệ trong coi Quốc Tử Giám. Hôm nay Quốc Tử Giám khảo thí, đây là chuyện trọng đại nên bọn họ đã điều động hộ vệ từ bộ binh ở doanh trại đến.
Tuy rằng Thiệu Thanh Viễn là Hình Bộ thị lang, Cố Vân Đông là Vĩnh Gia quận chúa, Dịch Tử Lam là Quận vương gia, nhưng giờ này khắc này, nếu không có lệnh của thượng cấp bọn họ không thể để người tùy tiện đi vào. Bọn chỉ có thể kiên định từ chối: “Vương gia, Thiệu đại nhân, quận chúa, xin các ngài đừng làm thuộc hạ khó xử.”
Cố Vân Đông nhíu mày, Thiệu Thanh Viễn quay đầu phân phó Thiệu Văn: “Ngươi mau đi tìm Nhiếp Thông đi.”
Thiệu Văn đang định nhận lệnh, thì đã nhìn thấy một người đang từ xa lại đây.
Người này cưỡi ngựa, phía sau còn dẫn theo một đội quan binh, thấy mọi người đang túm tụm ở bên này, lập tức có quan binh chạy đi lên thăm dò tình hình. MAyy dich
Quan binh vừa đến, những người vốn đang định chạy tới xem náo nhiệt lập tức lùi lại, không dám tiến lên nữa.
Nhưng đám người Dư Dương bởi vì lo lắng cho Cố Vân Thư nên vẫn đứng im tại chỗ, thậm chí còn tiến sát lại gần, muốn nghe ngóng nguyên nhân một chút.
Cố Đại Giang giải thích tình rõ tình huống với quan binh, mấy người Dư Dương ở gần đó nên cũng nghe được vài câu.
Dư Dương nói nhỏ: “Đây là Vân Thư cha sao?”
“Hình như ông ấy mới nói Vân Thư đã xảy ra chuyện?”
“Làm sao bây giờ? Không phải Vân Thư đang khảo thí ở bên trong à? Đang yên đang lành sao lại xảy ra chuyện?”
Quan binh kia nghe Cố Đại Giang nói xong, lập tức xoay người muốn đi báo cáo tình hình, ai ngờ hắn còn chưa kịp chạy tới, người đang ngồi trên ngựa đã trực tiếp xoay người nhảy xuống.
Hắn bước lên phía trước vài bước, mấy người Thiệu Thanh Viễn Dịch Tử Lam đang định chào hỏi, không ngờ người này lại đi thẳng đến bên cạnh Cố Đại Giang: “Cố huynh, ngươi có còn nhớ ta không?”
Cố Đại Giang sửng sốt, sau đó bừng tỉnh: “Ngài là…… Triệu chỉ huy sứ?”
Dịch Tử Lam nhắc nhở: “Cố huynh, Triệu đại nhân bây giờ đã là Cửu Môn Đề Đốc.”
Cố Đại Giang còn chẳng chú ý tới Dịch Tử Lam…… Xưng hô ngang hàng với hắn. Ông nhìn Triệu đại nhân, có chút bất ngờ. Không ngờ đã vài năm không gặp, thế mà hắn vẫn còn nhớ rõ mình.
Năm đó Triệu đại nhân đến phủ An Khánh dẹp loạn, Cố Đại Giang đã hỗ trợ đưa ra mưu kế, giúp ông thuận lợi bắt được đạo tặc.
Triệu đại nhân rất coi trọng Cố Đại Giang, thậm chí còn hỏi ông có muốn đi theo mình làm việc không.
Có điều lúc ấy Cố Đại Giang một lòng tìm kiếm vợ con, biết Triệu đại nhân nhậm chức ở phủ Tuyên Hòa nên đã quyết định cự tuyệt.
Sau này tìm lại được Cố Vân Đông, ông mới biết trời xui đất khiến thế nào ông đã bỏ lỡ chỗ ở của vợ con mình.
Chẳng qua đợi đến khi ông trở lại phủ Tuyên Hòa thì Triệu chỉ huy sứ bởi vì lập công nên đã được điều tới rồi kinh thành làm quan, vì thế nên hai người không thể gặp lại.
Ai mà ngờ được là bọn họ lại gặp nhau trong tình huống này.
Hơn nữa, bây giờ nhìn ông khác xa với trước đây, không ngờ ông ấy liếc mắt một cái đã nhận ra mình.
Triệu đại nhân không biết suy nghĩ trong lòng ông, nhưng chuyện ông ấy có thể nhận ra Cố Đại Giang không phải ngẫu nhiên. Trước đó ông ấy đã nhìn thấy Cố Vân Đông và Thiệu Thanh Viễn rồi, nên tất nhiên ông ấy biết chuyện Cố Đại Giang chính là phụ thân của Vĩnh Gia quận chúa.