Chương 1240: Tạo điều kiện
Cho nên, Triệu đại nhân không khỏi nhìn những người đứng bên cạnh Cố Vân Đông thêm một chút, mặc dù vẫn là Cố Đại Giang nhưng lại hơi xa lạ, điều này làm ông nhớ tới những chuyện xảy ra năm đó.
Ông ấy biết Cố Đại Giang vừa mới thi hương xong, sớm muộn gì bọn họ cũng sẽ gặp lại. Về sau, có lẽ hai người sẽ là đồng liêu.
Triệu đại nhân có lòng muốn hàn huyên vài câu, nhưng lại bị Thiệu Thanh Viễn cắt ngang: “Triệu đại nhân, chúng ta có việc muốn vào Quốc Tử Giám, thỉnh Triệu đại nhân tạo điều kiện giúp đỡ chúng ta một chút.”
Triệu đại nhân ngẩn người, sau khi nghe mọi người thuật lại, ông suy nghĩ một chút sau đó gật đầu này: “Được, các ngươi vào đi. Ta cũng không tin nhi tử do Cố huynh dạy dỗ lại gian lận trong thi cử. Đã như thế, ta càng phải điều tra rõ ràng chuyện này.”
Ông vung tay lên, quan binh canh giữ bên ngoài Quốc Tử Giám lập tức lập tức gật đầu, tránh sang một bên để đoàn người đi vào.
Mấy người Cố Vân Đông đi vào đương nhiên là không thành vấn đề, nhưng bọn Dư Dương lại bị chặn lại.
Dư Dương gấp gáp nói: “Ta là bằng hữu của Vân Thư, chúng ta tin tưởng nhân phẩm Vân Thư, có lẽ chúng ta có thể đứng ra làm chứng giúp hắn.”
Triệu đại nhân nghe vậy, gật đầu, đồng ý đưa bọn họ vào cùng.
Dư Dương thở phào nhẹ nhõm một hơi, mắt thấy mấy người Cố Vân Đông đã đi xa, vội vàng rảo bước đuổi theo.
Đây cũng là lần đầu tiên bọn họ tới Quốc Tử Giám, bên trong khá rộng, Bởi hôm nay tổ chức khảo thí tuyển sinh, nên Quốc Tử Giám tạm thời nghỉ một ngày, vì thế dọc đường đi vô cùng yên tĩnh.
Dư Dương nhìn bước chân vội vã của mấy người Cố Đại Giang, nhỏ giọng nói: “Không ngờ phụ thân của Vân Thư lại quen biết Cửu Môn Đề Đốc, Triệu đại nhân. Có Triệu đại nhân ở đấy, nhất định ông ấy sẽ trả lại trong sạch cho Vân Thư.”
“Nhưng mà Triệu đại nhân không vào cùng chúng ta.” Tuy là ông ấy kêu thủ vệ cho phép bọn họ đi vào, nhưng bản thân mình vẫn còn đứng ở cửa. Vừa rồi hắn ngoảnh đầu lại nhìn, phát hiện Triệu đại nhân lại lên ngựa, xoay người rời đi, tiếp tục đi tuần tra.
“Dù sao Triệu đại nhân cũng là Cửu Môn Đề Đốc, có lẽ ông ấy không thể lộ liễu đứng ra chống lưng cho Vân Thư được? Hơn nữa, ta nghe nói thư sinh trong Quốc Tử Giám có rất nhiều người đều xuất thân từ gia đình huân quý, cũng có không ít hài từ là con của quan nhất phẩm. Bởi vậy nên tiến sĩ trong Quốc Tử Giám có địa vị rất cao, bọn họ đều trực tiếp nghe lệnh từ Hoàng Thượng, chưa chắc đã nể mặt người ta.” Nếu bởi vì chỉ cần có bối cảnh thâm hậu là có thể muốn làm gì thì làm, vậy không phải Quốc Tử Giám sẽ thành một mớ hỗn độn sao?
“…… Nói tóm lại, ta cảm thấy Triệu đại nhân chắc chắn sẽ không khoanh tay đứng nhìn.”
Dư Dương xua xua tay: “Hừ, đừng nói nữa, chúng ta đi qua đó xem là biết ngay.”
Mấy người Dư Dương không biết, Triệu đại nhân căn bản không cần phải vào làm gì cả.
Bây giờ đã có Cố Vân Đông Thiệu Thanh Viễn và Dịch Tử Lam rồi còn cần hắn chống lưng làm gì nữa? Nhưng giống như những gì mấy người Dư Dương nói, ở Quốc Tử Giám vẫn nên nói đạo lý, quyền thế tuy hữu dụng nhưng cũng không phải là tất cả.
Trong lúc nói chuyện, đoàn người cũng đến cửa học đường Quốc Tử Giám.
Tùy tùng của Trữ phu tử dẫn bọn họ đến đây thì ngừng lại: “Cố tú tài ở bên trong, ta không tiện lộ diện, xin phép cáo từ trước.”
“Đa tạ.”
“Khách khí.”
Tùy tùng kia gật gật đầu, lập tức xoay người rời đi.
Lúc này đoàn người Cố Vân Thư mới đi vào bên trong, có điều vừa bước chân vào trong cánh cửa, bên tai lập tức vang lên một giọng nói quen thuộc.
“Trữ tiên sinh, Tế Tửu đại nhân cũng tới rồi, bây giờ có thể xử trí người gian lận rồi chứ nhỉ? Nếu để loại tiểu nhân âm hiểm này nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, có phải là rất không công bằng với những học sinh khác hay không?”
Người này là……
Cố Vân Đông cùng Thiệu Thanh Viễn liếc mắt nhìn nhau: “Là Mã Bình Xuyên.”
Mấy người dứt khoát dừng lại, đứng ở ngoài cửa nghe, không đi vào bên trong nữa.
Mấy người Cố Vân Thư đứng ở bên trái gian phòng, cho nên không chú ý có không ít người ở cửa.
Mã Bình Xuyên vừa dứt lời, một giọng nói cực kỳ nghiêm nghị vang lên: “Trữ tiên sinh, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Hôm nay Quốc Tử Giám tổ chức khảo thí tuyển sinh, ngươi không phải là giám thị sao? Đây là……”
Vị này hẳn là Tế Tửu của Quốc Tử Giám.
Trữ lão còn chưa lên tiếng, đã thấy một giọng nói khác nói chen vào: “Đại nhân, sáng nay trong lúc đang khảo thí, có người mang theo giấy vào trường thi gian lận, tang vật cũng bị chúng ta lấy được.”
Giọng nói vừa mới cất lên, bọn Dư Dương đứng ở cửa mở to hai mắt nhìn: “Là Lý Gia Văn!”
Cố Vân Đông và Thiệu Thanh Viễn cũng nghe thấy, quay đầu lại hỏi: “Các ngươi biết hắn à?”
Dư Dương sửng sốt, vội vàng nhỏ giọng nói: “Lý Gia Văn là tú tài thuê cùng một cái viện với chúng ta, trước đó hắn cũng tiếp xúc với Vân Thư vài lần. Nhưng hắn không giống với chúng ta, lần này mấy người chúng ta tới đây để du lịch còn hắn tới đây là vì tham gia kỳ thi tuyển sinh. Sau khi nghe nói Vân Thư cũng muốn dự thi khảo thí của Quốc Tử Giám thì hắn không thích qua lại với chúng ta nữa, ngày thường còn……nói xấu sau lưng Vân Thư.”
Khóe miệng Dịch Tử Lam khẽ nhếch lên: “Là như vậy sao? Cũng có thể là hắn muốn trả thù? Người này lòng dạ thật quá hẹp hòi. Người như thế này sau này mà làm quan, chắc chắn sẽ là loại tiểu nhân âm hiểm.”
Cậu em vợ Trịnh đứng một bên luống cuống, vậy, hắn cũng nhìn Cố Vân Thư không vừa mắt, muốn dạy cho hắn một bài học.
May quá may quá, người hãm hại Cố Vân Thư không phải là hai tên tú tài Tôn Chu, bằng không hắn cũng không thoát khỏi can hệ.
Cậu em vợ Trịnh không khỏi toát mồ hôi hột.
Giọng nói của Tế Tửu lại vang lên lần nữa: “Người ta hỏi là Trữ tiên sinh, không phải ngươi. Tiên sinh còn chưa lên tiếng, ai cho phép ngươi chen miệng vào?”
Sắc mặt Lý Gia Văn tái mét, vội vàng xin lỗi: “Là lỗi của học sinh. Chỉ là học sinh quá nóng giận, nhất thời quên mất lễ nghĩa, mong tiên sinh thứ tội.”
Tế Tửu hừ lạnh một tiếng, lại quay qua nhìn Trữ lão.
Trữ lão liếc xéo Lý Gia Văn và Mã Bình Xuyên một cái, lúc này mới mở miệng: “Giữa trưa ngày hôm nay, trong lúc các thí sinh đang dùng cơm ở nhà ăn, Lý tú tài và Mã tú tài đột nhiên lớn tiếng ồn ào, nói mình nhìn thấy một tờ giấy rơi ra từ trong tay áo Cố tú tài. Trên giấy viết nội dung bài thi sơ khảo của buổi sáng, hoài nghi hắn gian lận, yêu cầu lão phu làm chủ. Lão phu cảm thấy việc này rất trọng đại, tuy nói khảo thí tuyển sinh của Quốc Tử Giám không thể so sánh với khảo thỉ khoa cử, nhưng cũng tuyệt đối không thể dung túng cho loại hành vi không đứng đắn gây ảnh hưởng xấu đến bực này. Trong nhà ăn có rất nhiều thí sinh đều nhìn thấy, nếu như không điều tra rõ ràng thì không thể nào cho mọi người giải thích cho mọi người được. Vậy nên mời Tế Tửu đến, chủ trì công đạo.” MAyy dich
Tế Tửu nhíu mày, nhìn về phía Cố Vân Thư đang yên lặng đứng ở bên cạnh, hỏi: “Ngươi nói xem việc này là thế nào?”
Cố Vân Thư cung kính hành lễ: “Đại nhân, học sinh xác thật không có gian lận, tờ giấy này cũng không phải là của học sinh, học sinh bị oan uổng. Hai người Lý Mã từng có ân oán cá nhân với ta, lời bọn họ nói không đáng tin.”
Ân oán cá nhân?
Tế tửu hơi nheo mắt lại, Lý Gia Văn vội vàng nói: “Đúng là chúng ta có chút bất mãn với ngươi, nhưng hai người Tôn huynh và Chu huynh thì sao? Bọn họ là nhân chứng, hai người bọn họ chắc là không có mâu thuẫn với ngươi chứ?”
Hắn nói xong, chỉ chỉ đứng Tôn tú tài và Chu tú tài một bên.
Hai người lập tức tiến lên một bước: “Đại nhân, chúng ta có thể đứng ra làm chứng, tờ giấy này, xác thật là rớt ra từ người Cố tú tài.”