Trưởng Tỷ Nhà Nông Có Không Gian ( Dịch Full)

Chương 1241 - Chương 1241. Em Vợ Trịnh Sợ Chết

Chương 1241. Em vợ Trịnh sợ chết Chương 1241. Em vợ Trịnh sợ chết

Chương 1241: Em vợ Trịnh sợ chết

Em vợ Trình vốn đang đứng ở cửa, trên mặt lộ vẻ vui sướng khi thấy người gặp họa, đứng xem náo nhiệt, mẹ nó, trong phòng này có hai người này sao???

Chết tiệt, hết lần này đến lần khác vẫn là hai người Tôn Chu? Hai người này sao vậy, có chuyện gì với họ vậy?

Vấn đề là, không chỉ mình hắn biết hai người này, mà Dịch Tử Lam cũng nghe ra giọng nói của hai người bọn họ, lập tức ánh mắt híp lại đầynguy hiểm, thẳng tắp nhìn về phía em vợ Trịnh.

Hắn ta rụt cổ, vội vàng yên lặng lui ra phía sau đám người Dư Dương.

Trong phòng, Cố Vân Thư đang đánh giá hai người Tôn Chu, hắn chỉ cảm thấy hai người này khá quen mặt, nhưng lại không nhớ rõ bọn họ là ai. Chắc không có thù oán gì mới đúng, nếu có, hắn có tính thù dai như vậy, nhất định sẽ để trong lòng.

Nhưng mà vẻ mặt này của hắn, lại thành công chọc giận hai người tú tài Tôn Chu.

Cố Vân Thư thì hay rồi, bọn họ xem hắn như đối thủ, ước gì hắn gặp xui xẻo, mỗi ngày đều nhắc hắn bị Quận vương gia ghét bỏ, tiểu tử này lại không nhớ rõ bọn họ là ai.

Nhưng mà không nhớ rõ cũng tốt, như vậy lời làm chứng của bọn họ mới càng thêm mạnh mẽ.

Tôn tú tài trực tiếp nói: “Tờ giấy từ trên người Cố tú tài rơi xuống, nếu đại nhân không tin, không bằng cho người lục soát người hắn, nói không chừng bên trong vẫn còn tờ giấy.”

Cố Vân Thư: “Trước khi chúng ta tiến vào trường thi, quan sai đã sớm lục soát tất cả mọi người, bây giờ lại lục soát, chẳng phải nói thủ vệ quan sai lơ là nhiệm vụ sao, hoặc là đồng mưu với ta?”

Lý Gia Văn tức giận nói: “Cố Vân Thư, ngươi không cần nói gần nói xa, quan sai đương nhiên không thể nào bao che cho ngươi. Ai biết được ngươi đã dùng thủ đoạn gì khiến người ta không thể nhìn thấy để mang thứ đó vào? Chỉ có thể nói tâm tư ngươi xấu xa, không cần lôi kéo thêm người khác.”

Cố Vân Thư vẫn mang vẻ mặt không để bụng kia: “Kỳ thật đại nhân và tiên sinh không cần khó xử như thế, trên tờ giấy này có chữ viết, chỉ cần đối chiếu chữ viết, thì có thể nhìn ra rốt cuộc là của ai, huống hồ……”

Mã Bình Xuyên cười giễu, nói: “Ai biết được tờ giấy này có phải người khác giúp ngươi viết hay không? Hơn nữa ngươi cũng có thể cố ý viết thành kiểu viết khác. Phương thức này có gì khó.”

“Đúng vậy.” Lý Gia Văn lập tức phụ họa: “Vẫn nên soát người đi.”

“Học sinh cũng cảm thấy việc soát người là vô cùng cần thiết.”

Tế Tửu hơi nhíu mày, nhìn về phía Cố Vân Thư: “Ngươi còn cách nào để chứng minh mình không gian lận sao?”

“Ta đương nhiên……”

Lời còn chưa dứt, lại bị Lý Gia Văn cắt ngang: “Đại nhân, cho dù hắn có thể chứng minh cũng chỉ là giảo biện mà thôi. Bốn người chúng ta đều tận mắt nhìn thấy, chẳng lẽ sai sao?”

Những người khác cũng phụ họa theo, cả phòng cãi cọ ầm ĩ, vô cùng náo nhiệt.

Tế Tửu đau đầu, có chút mất kiên nhẫn, muốn dứt khoát lục soát người.

Bên kia, Trữ lão lại đột nhiên ho nhẹ một tiếng, nói: “Soát người quá mức lãng phí thời gian, cuộc thi buổi chiều sắp bắt đầu rồi, nếu lại trì hoãn, các ngươi đều sẽ bị hủy tư cách thi.”

Trên mặt bốn người Lý Gia Văn đột nhiên hiện lên một tia chột dạ, nhưng vẫn ương ngạnh nói: “Hôm nay không tra manh mối, chúng ta cũng không thể an tâm thi cử. Hơn nữa, thi cùng loại người gian lận này, đối với chúng ta cũng không công bằng, thi hay không thi cũng giống nhau.”

Buổi sáng bọn họ đã thi rớt, buổi chiều có thi tiếp cũng vô dụng, nếu không làm sao có thể chọn buổi trưa cố ý làm khó Cố Vân Thư đây?

Nhưng mà, Trữ lão lại chỉ nhẹ nhàng nhìn bọn họ một cái.

Ông không phải nói cho bọn họ nghe, mà là…… Nói cho người ở cửa nghe.

Những người khác không để ý, vì mục đích của bọn họ là xem Cố Vân Thư, nhưng Trữ lão trước đó đã sớm phái người đi báo tin cho Thiệu phủ, cho nên lúc nào cũng chú ý xem bọn họ có đến hay không.

Mắt nhìn thêm mấy lần, không phải đã nhìn thấy người sao?

Cố Đại Giang ở cửa trầm mặt, nói: “Trữ tiên sinh đang nhắc nhở chúng ta, mấy người kia đang cố ý kéo dài thời gian, cãi cọ ầm ĩ muốn Vân Thư bỏ lỡ bài thi buổi chiều.”

Cho nên chân tướng có thể vạch trần hay không căn bản không quan trọng, chỉ cần khiến cho Cố Vân Thư không thể tham gia kỳ thi buổi chiều là được.

Tế Tửu và Trữ lão đều là người có học thức uyên bác , chẳng lẽ không thể trả lại trong sạch cho Cố Vân Thư được? Đương nhiên có thể.

Nhưng vì hai người hạn chế về thân phận, nhiều lúc sẽ khiến chuyện đơn giản trở nên phức tạp, không thể giải quyết xong một lần. Hơn nữa mấy tú tài Lý Gia Văn càn quấy một khoảng thời gian, bọn họ muốn duy trì thái độ công bằng công chính khó tránh khỏi tiêu phí rất nhiều thời gian, tám chín phần là bỏ lỡ bài thi.

Thậm chí, cho dù không bỏ qua, nhưng trải qua chuyện này, tâm lý của Cố Vân Thư nhất định sẽ bị ảnh hưởng, bài thi buổi chiều, tỷ lệ thi rớt lên đến 90%.

Đây cũng là nguyên nhân Trữ lão sai người đi tìm người Cố gia, hy vọng bọn họ có thể không cần băn khoăn quá nhiều, trực tiếp làm chỗ dựa cho Cố Vân Thư, cũng hy vọng bọn họ có thể trấn an đứa nhỏ này.

Cố Vân Đông không thể không thừa nhận, tuy rằng suy nghĩ của Trữ lão bất đồng với bọn họ, nhưng cũng là người trân trọng nhân tài.

“Chúng ta vào trong thôi.”

Cố Đại Giang dẫn đầu đi vào trong, Thiệu Thanh Viễn và Cố Vân Đông đi theo sau.

Em vợ Trịnh vốn cũng muốn đi vào, mới đi được một bước, đã bị Dịch Tử Lam ngăn lại, cái cản này, mấy người Dư Dương phía sau cũng không thể không dừng bước, hai mặt nhìn nhau.

Em vợ Trịnh khó hiểu: “Tỷ phu, sao huynh lại cản ta?”

Dịch Tử Lam cười giễu, nhấc chân đạp vào mông hắn một cước: “Ngươi còn không biết xấu hổ hỏi ta? Hai tú tài cùng ngươi lui tới ở trong đó đúng chứ? Ngươi thành thật nói cho ta biết, việc này có liên quan đến ngươi hay không?”

Bốn người Dư Dương vốn muốn vòng qua đi vào bên trong, nghe nói như vậy trong nháy mắt đứng bất động.

Mấy người trừng mắt nhìn em vợ Trịnh, ánh mắt còn mang theo vài phần phẫn nộ.

Em vợ Trịnh nhất thời chột dạ: “Tỷ, tỷ phu, không liên quan gì đến đệ, đệ thật sự không biết việc này. Nếu biết, không phải vừa rồi đệ đã nói với huynh sao? Sao có thể để bọn hắn hãm hại Cố tiểu huynh đệ? Đệ không phải là người chán sống như vậy.”

“Thật sự như vậy sao?”

“Thật mà.” Em vợ Trịnh chỉ thiếu chỉ tay lên trời thề, vội vàng nghiêm túc trả lời chắc nịch, nhưng nghĩ lại, lại nhỏ giọng nói: “Nhưng mà, lúc bọn họ vào Quốc Tử Giám, có nói muốn dạy cho Cố tiểu huynh đệ một bài học..."

“Hả??” Dịch Tử Lam nháy mắt thay đổi sắc mặt.

Em vợ Trịnh bị dọa sợ đến tè ra quần, vội vàng nói một hơi: “Nhưng đệ nghĩ bọn hắn chỉ nói đùa một chút mà thôi, mọi người đều bận làm bài thi, làm sao còn thời gian ngáng chân người khác, huynh cũng biết chúng ta thường xuyên nói miệng nhưng không làm mà, đệ nghĩ bọn hắn nói giỡn, lá gan cũng không lớn như vậy đâu, tỷ phu oan uổng đệ.”

Dịch Tử Lam lại không nhịn được giơ tay tát hắn một cái: “Việc này, ngươi chờ tỷ tỷ và tỷ phu của Cố Vân Thư đi ra, ngươi tự mình nói với bọn họ, xem bọn họ có tin hay không. Không cần ta nói, ngươi cũng biết tính cách của bọn họ như thế nào, bị bọn họ chỉnh, ngươi cũng không oan.”

Hắn bị oan……

“Tỷ phu cứu đệ.”

Dịch Tử Lam lười để ý hắn ta, hắn cũng không tiến vào, chỉ quay đầu nhìn vào trong học đường.

Bình Luận (0)
Comment