Trưởng Tỷ Nhà Nông Có Không Gian ( Dịch Full)

Chương 1242 - Chương 1242. Cố Vân Đông Khai Hỏa

Chương 1242. Cố Vân Đông khai hỏa Chương 1242. Cố Vân Đông khai hỏa

Chương 1242: Cố Vân Đông khai hỏa

Bên trong, Tế Tửu vừa định nói chuyện, đã nhìn thấy bên ngoài có ba người tới, lập tức nhíu mày, hỏi: “Các ngươi là ai?”

Cố Vân Thư cũng kinh ngạc, vội vàng đi qua: “Cha, đại tỷ, tỷ phu, sao mọi người lại tới đây?”

Đến trùng hợp như vậy sao?

Hắn không khỏi nghi hoặc, ngay sau đó nhìn về phía Trữ lão, Trữ lão không chút biểu cảm, dường như cái gì cũng không biết.

Nhưng nhìn kỹ, vẫn có thể nhìn thấy chút biến hóa nhỏ trong vẻ mặt của ông ấy.

Thì ra là ông ấy, chẳng trách ban đầu Lý Gia Văn muốn định tội hắn, Trữ lão làm bộ như không muốn nghe, đòi chờ Tế Tửu tới đây định đoạt.

Người này…… Còn rất đáng yêu.

Trong lòng Cố Vân Thư không khỏi thở dài, nhìn về phía Cố Đại Giang nhỏ giọng nói: “Con vốn không muốn tìm mọi người tới đây, con có thể giải quyết.”

Nhưng hôm nay giám thị là Trữ lão, Trữ lão còn quen biết hắn, cũng biết nhà hắn ở chỗ nào.

Cố Đại Giang sờ đầu hắn, chắp tay hành lễ với Tế Tửu: “Học trò Cố Đại Giang, là cha của Cố Vân Thư, nghe nói Vân Thư đã xảy ra chuyện, nên cố ý chạy tới chứng minh hắn trong sạch.”

Tế tửu nhíu chặt mày, sắc mặt trở nên khó coi: “Các ngươi làm sao vào được Quốc Tử Giám?”

“Bẩm đại nhân, học trò ở ngoài cửa lớn gặp được Triệu đại nhân. Triệu đại nhân nghe đến việc này, biết con ta có thể đã bị oan khuất, cho nên để chúng ta vào giải thích rõ ràng.”

Sắc mặt Tế tửu càng kém, ngay sau đó lại cảm thấy kỳ lạ: “Sao các ngươi biết Cố Vân Thư đã xảy ra chuyện?”

Cố Vân Đông không nhịn được trợn mắt, Tế tửu này thật sự làm cho người ta không nói được lời nào.

Vừa rồi lúc hỏi Cố Vân Thư sao không phản ứng nhanh như vậy? Hiện giờ ngược lại hỏi rất chuẩn, tất cả đều là trọng điểm.

Cô tiến lên một bước: “Đại nhân, những vấn đề khác chúng ta có thể đặt sang một bên, hiện tại quan trọng nhất là giải quyết chuyện của đệ đệ ta trước. Nếu lại tiếp tục trì hoãn, đệ đệ ta sẽ không đuổi kịp bài thi buổi chiều.”

Cô vừa dứt lời, Lý Gia Văn đã tiến lên một bước: “Ồ, đây là mình nói không nên lời, tìm người trong nhà tới đây, làm gì, các ngươi muốn ỉ đông hiếp yếu sao? Nơi này là Quốc Tử Giám, không phải là nơi các ngươi muốn làm gì thì làm.”

“Đúng vậy, trẻ nhỏ quả nhiên trẻ nhỏ, nói không lại chúng ta thì đi tìm cha mẹ. Cho dù thi đậu tú tài thì thế nào? Còn không phải giống như một đứa nhỏ chưa cai sữa sao?”

Con ngươi Cố Vân Đông liếc nhìn hai người trước mặt.

Thật sự đủ rồi, đã lâu cô không phát uy lực của mình, trên giang hồ đã không còn truyền thuyết của cô đúng không?

“Hai người các ngươi câm miệng cho ta, Vân Thư nói không nên lời? Không thể nói lại hai người sao? Các ngươi đang đùa với ta hả, các ngươi đã cho hắn cơ hội lên tiếng sao? Hắn vừa mở miệng các ngươi lập tức cắt ngang, mở miệng lại giống như một con vịt bắt đầu la hét ầm ĩ. Các ngươi làm vậy để làm gì? Còn không phải sợ hắn nói ra, các ngươi không có cách nào phản bác sao? Bốn đại nam nhân, không biết xấu hổ đi đổ oan cho một đứa nhỏ, còn là bốn tú tài, nhân phẩm này, quả thực làm mất mặt tú tài, ta thấy sau này thi cử không chỉ thi học thức, nhân phẩm mới là ưu tiên hàng đầu.” MAyy dich

Thấy Mã Bình Xuyên muốn nói chuyện, Cố Vân Đông đột nhiên nhìn về phía hắn, ánh mắt sắc bén, cứng rắn khiến hắn nghẹn lời.

“Các ngươi còn muốn nói gì nữa? Hắn gian lận trong thi cử, các ngươi xem giám thị trong trường thi đều là người mù sao? Giám thị có mười người, Vân Thư có bao nhiêu tố chất tâm lý mới có thể gian lận dưới mí mắt của nhiều tiên sinh như vậy? Đừng tưởng rằng ta không biết tâm tư của các ngươi, ta biết, học vấn của các ngươi cũng không tốt lắm, chắc buổi sáng đã thi rớt nhỉ? Buổi chiều có thi hay không cũng không sao cả, cho nên muốn kéo người xuống cùng các ngươi. Ta nói cho các ngươi biết, đừng tưởng bở!!”

Hỏa lực của Cố Vân Đông khai hỏa toàn bộ, hiện trường không ai dám chen vào.

Tế Tửu kia ngược lại muốn mở miệng, trên mặt còn mang theo tia không vui. Nơi này dù sao cũng là học viện Quốc Tử Giám, nữ tử vốn không dễ tiến vào, nàng ta chẳng những vào được, còn, còn chửi rất nhiều học sinh, thật sự nhục nhã, nhục nhã.

Nhưng mà, hắn đối mặt với bốn người Lý Gia Văn cũng không tìm thấy chỗ để chen vào chứ đừng nói đến đối mặt với Cố Vân Đông.

Hắn chỉ có thể giơ những ngón tay hơi run rẩy, chỉ vào Cố Vân Đông.

Cố Vân Đông mắng bốn người xong, quay đầu duỗi tay chỉ vào đầu Cố Vân Thư: “Còn đệ, đệ nói nhảm với bọn hắn làm gì? Ta biết đệ có tài ăn nói tốt, rất muốn nói đạo lý, vấn đề là bốn người bọn hắn, mỗi người một câu nước miếng cũng có thể ghê tởm chết đệ. Không cho đệ cơ hội nói chuyện, thì đệ tìm cơ hội, không thể dùng tài hùng biện, chẳng lẽ đệ còn không thể động thủ sao? Như thế này, đạp mỗi người một cái, đệ muốn nói cái gì tùy đệ, hiểu không?”

Cố Vân Đông chẳng những nói, cô còn trực tiếp động thủ, hơn nữa động tác rất nhanh, nháy mắt đã một cước đá ngã Lý Gia Văn, Mã Bình Xuyên và hai người Tôn Chu tú tài xuống đất.

Đá xong tiếp tục trở lại chỉ vào đầu Cố Vân Thư: “Dạy đệ công phu đã vô ích sao? Thời điểm mấu chốt không dùng được, chi bằng đệ đừng học.”

Cố Vân Thư có chút ủy khuất lại có chút ngọt ngào, hắn cười: “Đại tỷ, đệ biết sai rồi, sau này đệ nhất định nghe theo lời đại tỷ dạy bảo.” Không phải hắn nghĩ đây là Quốc Tử Giám, không nên dùng bạo lực sao?

Cố Vân Đông khẽ hừ một tiếng: “Đệ nhớ kỹ là tốt rồi, chúng ta gặp phải bạo lực học đường, tuyệt đối phải dũng cảm nói không.”

“Đại, đại tỷ, cái gì gọi là bạo lực học đường?”

“Chuyện hôm nay đệ gặp phải, gọi là bạo lực học đường. Bọn họ nhiều người ức hiếp một mình đệ, nên lúc cần đánh trả thì đánh trả, không thể nương tay.”

“Vâng ạ, đại tỷ, đệ biết rồi, đại tỷ, đệ đều nghe lời đại tỷ.” Cố Vân Thư tỏ vẻ mình đã học được.

Nhưng những người khác trong học đường lại muốn phát điên, đặc biệt là Tế Tửu, khó có thể tin, nhìn nữ tử đột nhiên xuất hiện, há miệng một lúc lâu vẫn nói không nên lời.

Lúc này Cố Vân Đông ngược lại cho hắn cơ hội chen vào, nhưng mà……

Tế Tửu nhìn bốn người ngã trên mặt đất, ngây ngốc ngậm miệng lại. Không, không dám nói, sợ bị đánh, nhìn có vẻ rất đau.

Ngay cả Trữ lão cũng không ngờ chuyện sẽ phát triển theo hướng như vậy, ông nhất thời tức giận đến thổi râu trừng mắt.

Rốt cuộc Vĩnh Gia quận chúa có biết làm như vậy sẽ gây tổn hại đến thanh danh của Cố Vân Thư hay không? Còn dám giáo dục hắn như vậy, Trữ lão cuối cùng cũng biết vì sao Cố Vân Thư lại hành xử đặc biệt ngang bướng khác người và hồ đồ như vậy, thì ra đều là do nàng ta dạy.

Bốn người Lý Gia Văn nằm trên mặt đất đau muốn chết, rên rỉ lên án: “Đại nhân, tiên sinh, các ngài đều nhìn thấy, bọn họ muốn giết người diệt khẩu, đau muốn chết. Ở Quốc Tử Giám cũng dám kiêu ngạo động thủ như vậy, bọn họ còn có cái gì không dám? Gian lận đối với bọn họ cũng chỉ là việc nhỏ.”

Cố Vân Đông nhướng mày, lại đạp Lý Gia Văn một cước: “Được, nói tiếp đi.”

Lý Gia Văn: “……” Không, không dám.

Không chỉ âm thanh của người bên trong ngừng lại, ngay cả người xem náo nhiệt bên ngoài cũng không dám tin, nhìn một màn này.

Dịch Tử Lam đã quen tính cách của cô, vẻ mặt hơi bình tĩnh, những người khác, tất cả đều mang dáng vẻ chỉnh đốn lại tam quan.

Em vợ Trịnh càng run bần bật, nếu hắn chủ động đến trước mặt Vĩnh Gia quận chúa thẳng thắn thành khẩn nhận sai lầm, thật sự sẽ không có chuyện gì sao? Có thể bị đánh gãy chân hay không? Hắn sợ quá, cảm giác còn đáng sợ hơn tỷ phu hắn.

Bình Luận (0)
Comment