Trưởng Tỷ Nhà Nông Có Không Gian ( Dịch Full)

Chương 1246 - Chương 1246. Em Vợ Trịnh Xin Lỗi.

Chương 1246. Em vợ Trịnh xin lỗi. Chương 1246. Em vợ Trịnh xin lỗi.

Chương 1246: Em vợ Trịnh xin lỗi.

Dịch Tử Lam cười khẩy: "Không phải ngươi có chuyện muốn nói với Thiệu đại nhân và Quận chúa hay sao? Còn ngẩn ngơ cái gì? Nói."

Cậu em vợ Trịnh rụt cổ, nghĩ tới bộ dạng độc ác lúc nãy của Cố Vân Đông, lập tức lạnh run người.

Hắn khổ quá mà.

"Thiệu đại nhân, Quận chúa, cái đó, ta có quen biết Tôn tú tài và Chu tú tài ban nãy. Xin lỗi, thực ra hồi trước lúc bọn họ tới Quốc tử giám từng nói muốn dạy Cố Vân Thư một bài học, ta nghĩ cũng không có gì nên không nói cho mọi người biết, thật sự ta không cố ý đâu, ta biết ta sai rồi, sau này không giao du với bọn hắn nữa."

Cố Vân Đông nhướn mày, Thiệu Thanh Viễn liếc nhìn Dịch Tử Lam.

"Luôn nghe nói ngươi ghét em vợ, bây giờ xem ra có vẻ rất bảo vệ hắn." Tốt nhất là sớm thừa nhận sai lầm còn hơn là bị bọn họ tra ra có qua lại với hai tên tú tài kia.

Dịch Tử Lam mặt như ăn phân: "Ai bảo vệ chứ, ta chỉ không muốn để hắn làm ảnh hướng tới quan hệ của chúng ta thôi."

Thiệu Thanh Viễn khịt mũi, nhìn em vợ Trịnh run rẩy, đột nhiên đập lưng hắn.

"Au…" Em vợ Trịnh hét lên, gục thẳng xuống đất, mặt mũi nhăn nhó chảy nước mắt: "Đau đau đau, ta gãy xương rồi."

Không một ai đỡ hắn, Cố Vân Đông hừ một tiếng: "Được rồi, chút đau này để dạy dỗ ngươi. Sau này đừng có người nào cũng dây dưa vào, tránh phiền hà. Không chừng lúc đó còn liên lụy tới tỷ tỷ và tỷ phu ngươi. Vì thể diện của Quận chúa, chúng ta đã thanh toán xong vụ này, cũng sẽ không tính toán với ngươi."

"Thật sao?" Em rể Trịnh không màng đau đớn, cú đá trước đó của Cố Vân Đông khiến cho bốn tên tú tài kia không gượng dậy được đã để lại cho hắn ấn tượng cực kỳ sâu sắc.

Bây giờ không sao rồi, vậy không phải hắn mừng muốn chết sao?

Nhưng tại sao lại là vì A Nguyệt? Tỷ phu hắn còn đứng đây cơ mà.

Cố Vân Đông thầm thở dài, rõ ràng Quận vương phi là người thông minh sáng suốt sao em trai lại không đáng tin như vậy? Do cùng cha khác mẹ sao?

Cố Vân Đông nhìn về phía Dịch Tử Lam, nói: "Bọn ta tới làm khách nhà Thẩm tiên sinh, ngài thì sao?"

"Ta còn có việc, không đi được, có việc cần giúp đỡ thì cứ tìm ta." Nói xong, hắn trực tiếp nói Đại Lực dẫn em vợ đi. Đi được vài bước thì dừng lại: "Đúng rồi, xử lý xong bốn tên kia nhớ báo cho ta một tiếng."

“Được.”

Thiệu Thanh Viễn gật đầu, dừng một chút, vẫn nói thêm câu: "Đúng rồi, cơ thể em vợ ngài yếu ớt, người bình thường bị đánh sẽ không phản ứng như vậy. Sau này ngài quản chặt một chút, để hắn bớt đi thanh lâu, ăn nhiều đồ nhẹ, chăm chỉ luyện võ, tránh tuổi thọ quá ngắn, sau này..."

Dịch Tử Lam còn chưa kịp nói, sắc mặt em vợ Trịnh đã trắng bệch không còn một giọt máu. MAyy dich

Hắn biết Thiệu Thanh Viễn là thần y kế thừa Bạch gia, hắn nói như vậy thì chắc chắn bản thân đã bị bệnh nặng lắm rồi.

Lúc này hắn khóc rống lên, nếu không phải Đại Lực dìu hắn thì có lẽ hắn đã nhào tới ôm chân Thiệu Thanh Viễn rồi: "Thiệu đại nhân, cứu mạng, ta không muốn chết. Ngài mau giúp ta kê đơn thuốc đi, có đắng như nào ta cũng sẽ uống hết, Thiệu đại nhân, Thiệu đại nhân, ngài đừng đi..."

Thiệu Thanh Viễn và Cố Vân Đông trực tiếp xoay người bước đi, nhanh chóng đuổi theo Thẩm Nguyên và Cố Đại Giang đã đi xa.

Dịch Tử Lam kéo theo em vợ Trịnh khóc lóc thảm thiết ra khỏi Quốc tử giám, Thiệu Văn đứng ở cổng sốt ruột đợi tin.

"Gia nhà ngươi nhờ ta nói với ngươi một tiếng, Cố Vân Thư không sao rồi. Bọn họ tới nhà Thẩm tiên sinh chờ Cố Vân Thư thi xong buổi chiều sẽ cùng trở về. Để ngươi về Thiệu phủ báo tin trước, tránh người trong nhà lo lắng."

Dịch Tử Lam nói qua về tình hình, tránh bản thân Thiệu Văn không hiểu rõ, người Cố gia còn không yên tâm.

Thiệu Văn nghe vậy thở phào nhẹ nhõm. Ban nãy hắn nghe em vợ Trịnh khóc lóc còn tưởng Vân Thư thiếu gia xảy ra chuyện, cũng may chỉ là báo động giả.

Hắn chắp tay với Dịch Tử Lam: "Đa tạ Quận vương gia, thuộc hạ về Thiệu phủ báo tin trước."

Thiệu Văn đi rồi, Dịch Tử Lam còn đứng ở đó, em vợ Trịnh bên cạnh cuối cùng cũng bình tĩnh trở lại.

Hắn ngoảnh đầu nhìn cổng Quốc tử giám, lại liếc nhìn hướng hoàng cung, rất nhanh sẽ có kết quả điều tra.

Quả thực Tế Tửu hấp tấp vào cung, nhưng Hoàng đế đang nghỉ trưa, không ai dám quấy rầy người.

Tế Tửu chỉ có thể ngoan ngoãn đứng chờ trong điện. Mãi cho đến khi Hoàng thượng thức dậy mới triệu kiến hắn.

Cũng may Hoàng thượng rất coi trọng việc tuyển chọn nhân tài, Quốc tử giám lại là học viện hoàng gia, cho nên Hoàng đế rất để tâm việc trì hoãn sát hạch chiêu sinh.

Nếu không người đã không phái Triệu đại nhân bảo vệ an ninh xung quanh Quốc tử giám.

Chỉ là không nghĩ tới bên ngoài thì không sao nhưng bên trong trường thi lại xảy ra chuyện.

Hoàng đế nghe Tế Tửu bẩm báo xong, chau mày vỗ một cái thật mạnh vào ngự án: "Lý nào lại như vậy, bốn tên này nghĩ sát hạch là cái gì? Tùy tiện vu oan giá họa, loại phế vật này nếu để chúng làm quan chẳng phải sẽ làm ô uế cả triều đình hay sao?"

Tế Tửu không dám phát ra tiếng động, chờ Hoàng thượng phát hỏa xong, sau đó mới khe khẽ hỏi: "Quả thực bốn tên này đã có hành vi tồi tệ, không biết nên xử trí thế nào?"

Hoàng đế lạnh lùng cười, hạ lệnh rất mau chóng.

"Hai tên Lý Mã là kẻ chủ mưu, vì tư lợi cá nhân mà hạ độc thủ như vậy, tước đoạt công danh, hai đời không được tham gia khoa cử, lưu đày ba nghìn dặm. Về phần hai tên Tôn Chu, vốn là tòng phạm, kịp thời thú tội thì tước đoạt công danh, cả đời không được bước chân vào trường thi lần nữa."

"Thần tuân chỉ." Tế Tửu chắp tay cung kính.

Hoàng đế phất tay, kêu hắn lui xuống.

Song, ngay tại lúc Tế Tửu xin cáo lui, Hoàng đế lại đột nhiên gọi hắn.

Hoàng đế hơi dừng một chút hỏi: "Vừa nãy ngươi nói học sinh bị hãm hại kia là đệ đệ của Vĩnh Gia quận chúa, gọi là Cố Vân Thư đúng không?"

"Đúng vậy."

"Học thức hắn ra sao?" Hoàng đế biết rõ Thiệu Thanh Viễn và Cố Vân Đông, cũng có nghe nói qua một chút về gia tộc của bọn họ, nhưng cũng không quá coi trọng, chỉ biết phụ thân và đệ đệ của Cố Vân Đông đều đang đọc sách, tương lai muốn tham gia khoa cử vào triều làm quan.

Tế Tửu suy nghĩ một lúc rồi trả lời: "Vẫn chưa biết kết quả sát hạch của Quốc tử giám, thật sự thần cũng không biết trình độ của bọn họ như thế nào. Có điều…"

"Có điều cái gì?"

"Có điều Cố Vân Thư mới chín tuổi, đã là tú tài. Không những thế, hắn còn đứng đầu kỳ thi của huyện, trẻ tuổi nhất, là Tiểu Tam Nguyên."

Hoàng đế đứng phắt dậy, hai mắt sáng rực: "Ngươi nói gì? Hắn mới chín tuổi đã là Tiểu Tam Nguyên rồi?"

“Đúng vậy.”

Bình Luận (0)
Comment