Chương 1247: Có người cướp con rể Dịch Tử Lam.
Tế Tửu để ý thấy Hoàng thượng không đề cập đến chuyện thi đình, xem ra Cố Vân Thư này đã lọt vào tai Hoàng thượng rồi. Nếu hai cuộc thi trước không có vấn đề gì vậy kết quả thi đình cũng không khác biệt lắm.
Tế Tửu hơi xúc động, Cố Vân Thư này sẽ sớm ghi danh vào Quốc tử giám bọn họ.
Chỉ cần học tập thật tốt thì tương lai sau này đạt tới Chung Lục Nguyên vậy thanh danh của Quốc tử giám sẽ càng vang dội.
Đúng, nhất định phải chú trọng.
Nghĩ một lúc, Tế Tửu lại mở miệng nói: "Hoàng thượng, ban nãy thần còn nghe nói Thẩm Nguyên tiên sinh có ý thu nhận Cố Vân Thư làm đệ tử."
"Ồ??? Thẩm Nguyên?" Hoàng đế ngạc nhiên, hắn biết rất rõ cái tên Thẩm Nguyên này, từ khi đứa con duy nhất mất đi, ông ấy buông xuôi tất cả, thú vui duy nhất là uống rượu.
Tuy nói ông ấy là phu tử, cũng hết lòng dạy dỗ nhưng sẽ không tốn quá nhiều tâm sức vào phương diện này, cơ bản chỉ làm tốt việc của mình rồi sẽ đi về.
Đương nhiên, nếu học trò có thắc mắc ông ấy cũng sẽ không chần chừ trả lời.
Nhưng kiểu này suy cho cùng cũng không giống với đệ tử. Làm thầy, Thẩm Nguyên sẽ vì con đường tương lai của Cố Vân Thư mà trù tính. Ông ấy sẽ đưa ra lời khuyên vào những trọng điểm còn yếu kém, sẽ cố gắng thay hắn tranh thủ có được tài nguyên học tập, dạy cho hắn tất cả những bản lĩnh mình có được.
Khả năng của Thẩm Nguyên không phải thứ mà người bình thường có được.
"Thật sự không nghĩ tới có một ngày Thẩm Nguyên sẽ thu nhận đồ đệ. Cố Vân Thư lọt vào mắt xanh của ông ấy, có thể thấy được quả thực có tài năng. Trẫm rất muốn gặp hắn."
Tế Tửu: "Nếu Hoàng thượng triệu kiến, vậy thần về Quốc tử giám, chờ buổi chiều Cố Vân Thư hoàn thành khảo hạch sẽ nói hắn tới thỉnh an người."
Hoàng đế gật đầu, vừa định đáp lại, lập tức khoát tay cười nói: "Bỏ đi, cứ thuận theo tự nhiên. Tuổi hắn còn nhỏ, lại mới bị người ta hãm hại, nếu trẫm gây áp lực cho hắn nói không chừng lại hỏng chuyện."
Tế Tửu kinh ngạc, Hoàng thượng vậy mà lại lo lắng cho Cố Vân Thư.
Hoàng đế không hỏi nhiều nữa, hiện tại hắn rất chờ mong thành tựu của Cố Vân Thư trong tương lai. Tỷ tỷ và tỷ phu có năng lực như vậy, hắn chắc chắn không thể kém.
Lại nói, tam công chúa nhà hắn năm nay cũng năm tuổi rồi, tuổi tác cũng xấp xỉ tiểu tử này.
Tế Tửu thấy Hoàng đế hồi lâu không nói gì bèn lặng lẽ ngẩng đầu thì phát hiện hắn đang trầm tư suy nghĩ về điều gì đó.
Ngừng một chút, bây giờ mọi việc đã bẩm báo xong, hắn cũng xin cáo lui.
Mãi cho đến khi Tế Tửu ra đến cửa cung hắn vẫn chưa thể định thần.
Có điều nghĩ tới bốn tên tú tài kia hắn nghiêm mặt ngồi trên xe ngựa: "Về."
Về tới Quốc tử giám, Tế Tửu sai người tới nhà Thẩm Nguyên tiên sinh báo cho họ biết kết quả.
Lúc này Cố Vân Đông đang nói chuyện với Thẩm phu nhân về những loại hoa bà ấy trồng, bình thường bà ấy rảnh rỗi nên trồng đủ loại hoa với đủ loại rau ăn.
Vì Dương Liễu cũng trồng hoa nên Cố Vân Đông và Thẩm phu nhân càng có thêm nhiều chuyện để nói.
Hoa Thẩm phu nhân trồng không quý nhưng bà ấy có nhiều kinh nghiệm.
"Hồi lão gia còn làm quan, kinh thành còn có giới thưởng hoa nổi tiếng, lúc đó ở kinh thành rất phát triển nghề trồng hoa nhưng được một thời gian lại tàn lụi. Ngay cả những nhà như bọn ta cũng có không ít người tìm giống hoa nổi tiếng dày công chăm bón. Một chậu hoa quý thường mua được trên vạn lượng bạc, nếu không phải..."
Cố Vân Đông biết, tiên hoàng từng có phi tần sủng ái, vì nàng ta yêu hoa nên có người dâng tặng một chậu quý hiểm đặt ở trong tẩm điện. Nhưng không ngờ lại có người lợi dụng điều đó khiến nàng ta chết thảm. MAyy dich
Tiên hoàng giận lây, chém chết vô số cung nhân ngay tại chỗ, còn ra lệnh chém đầu toàn bộ những người dâng trân phẩm, thậm chí còn sai người đốt hết toàn bộ hoa.
Năm đó có rất nhiều đóa hoa quý hiếm bị nhổ gốc, hơn phân nửa nhà hoa của quý nhân quan lại đều bị phá hủy.
Một thời gian ngắn thần hồn nát thần tính, những người yêu hoa chỉ có thể trồng lén lút, còn về thưởng hoa quý thì chẳng bao giờ tiếp tục nữa. Sau đó trải qua nhiều năm, tiên hoàng quên phi tần đã chết kia, lại tiếp tục có thêm ái phi, chuyện này mới từ từ lắng xuống.
Cố Vân Đông đang ngẫm lại, Tiên hoàng thật sự đã tạo ra vô số nghiệp chướng.
Nhưng Hoàng đế hiện tại nhân từ, đương kim Hoàng hậu cũng là một người yêu hoa. Chỗ Dương Liễu trồng hoa rất nhiều có thể thấy được thưởng danh hoa sẽ sớm quay trở lại.
Nhưng tiếc là Thẩm phu nhân và Thẩm phu tử đều là người từng trải, tâm tình đã rất bình ổn. Thuận theo tự nhiên sẽ không tiếp tục theo đuổi cái gọi là trân phẩm nữa rồi.
Nhìn viện này là biết, đều là những đoá hoa bình thường, một số còn có thể dùng làm thuốc.
Nhưng Thẩm phu nhân là người có kinh nghiệm, nói không chừng mẹ cô còn có thể thảo luận với bà ấy.
Đang trầm ngâm suy nghĩ, trong phòng truyền tới âm thanh: “Ta thắng rồi.”
Cố Vân Đông với Trầm phu nhân nhìn nhau cười rồi đi vào trong.
Cố Đại Giang và Thẩm Nguyên đang chơi cờ, nói là chơi cờ nhưng thực chất là Thẩm Nguyên hướng dẫn ông ấy.
Dẫu sao Cố Đại Giang cũng mới tiếp xúc với bộ môn cờ vây, mấy năm nay ông ấy lại chuyên tâm ôn luyện thi cử, trừ việc đó ra thì những thứ khác không đụng tới nhiều cho lắm. Dẫu sao thời gian của ông ấy quá ít, nếu không phải thư viện Thiên Hải thành lập những khóa học này thì thời gian tiếp xúc của hông ấy còn ít hơn.
Đối diện với cao thủ như Thẩm Nguyên đương nhiên ông ấy sẽ bị lép vế.
Cũng may đầu óc Cố Đại Giang thông minh nhạy bén, chỉ sau vài hiệp đấu kỹ năng chơi cờ của ông ấy đã nâng trình, khiến Thẩm Nguyên nhìn ông ấy bằng con mắt khác.
"Quả nhiên, hổ phụ sinh hổ tử." Thẩm nguyên tủm tỉm cười tán thưởng.
Thẩm phu nhân tiến đến ghé vào tai Cố Vân Đông nói nhỏ: "Lâu lắm rồi lão gia nhà ta mới thoải mái như vậy, các ngươi có thể tới thường xuyên hơn tâm tình ông ấy cũng tốt hơn."
Bà ấy rất thích một buổi chiều yên tĩnh như vậy, cuộc sống như thế này là điều đã mong đợi từ lâu.
Nếu không phải con trai qua đời thì bây giờ bọn họ cũng con cháu đề huề, hưởng thụ niềm vui gia đình...
Cố Vân Đông choàng tay ôm bà ấy: "Sau này phu nhân có thể thường xuyên ra ngoài đi lại. Ngài cũng biết nhà bọn ta mở Tân Minh Các, nếu ngài có thời gian thì tới chỗ bọn ta, ta sẽ nói người giảm giá cho."
Cố Vân Đông lặng lẽ dơ ngón cái lên, tốt lắm, lại kéo thêm được một vị khách.
Đang nói chuyện, thấy Thiệu Thanh Viễn bưng chén thuốc từ xa đi tới, đặt thẳng trước mặt Thẩm Nguyên, mặt không chút biểu cảm nói: "Thẩm tiên sinh, uống thuốc đi."
Thẩm Nguyên lộ ra vẻ mặt kinh hãi, đánh rơi cả quân cờ trong tay: "Ngươi, cả ngày không thấy đâu, hóa ra là đi sắc thuốc sao? Còn, còn là sắc cho ta sao? Ta lại không có bệnh thì uống thuốc gì? Cầm đi cầm đi."
Thiệu Thanh Viễn cầm chén thuốc không nể tình đẩy về phía trước.
Thẩm Nguyên lập tức lùi lại phía sau: "Ngươi làm cái quái gì vậy? Ngươi đường đường là Hình bộ thị lang, làm cái gì không làm, lại còn sắc thuốc cho hạ nhân như ta, ngươi có biết làm như vậy là hạ thấp thân phận không?"