Chương 1248: Ta rót.
"Ta cũng không muốn." Thiệu Thanh Viễn mặt không cảm xúc trả lời: "Chẳng qua là ban nãy bắt mạch cho Thẩm tiên sinh, phát hiện tiên sinh uống rượu quá độ, ảnh hưởng nghiêm trọng tới sự linh hoạt của tay chân. Nếu không kiêng rượu, không điều trị, tương lai sẽ ảnh hưởng rất nhiều tới não, hậu quả thật khó mà tưởng tượng."
Thẩm phu nhân vừa nghe, vội vã tiến lên hỏi: "Thiệu đại nhân, lão gia nhà ta thật sự nghiêm trọng như vậy sao?"
Thiệu Thanh Viễn chưa kịp đáp, Thẩm Nguyên liền khua tay: "Sao có thể? Bà đừng nghe hắn nói bậy. Ta cũng từng coi thái y khác, mọi người đều nói ta không sao. Bây giờ ta uống rượu rất ít, thi thoảng uống vài chén cũng không vấn đề gì."
Nói xong lườm Thiệu Thanh Viễn: "Còn ngươi, đừng có dọa người khác như vậy. Chẳng lẽ ta không biết cơ thể mình sao? Nể tình ngươi là người có địa vị, sao cứ nhìn thấy người là bắt mạch vậy, lại còn chẳng nói chẳng rằng đi sắc thuốc cho người ta chứ?"
Thiệu Thanh Viễn tặc lưỡi: "Ta cũng chẳng muốn, chẳng qua ngài đã là phu tử tương lai của Vân Thư đương nhiên ta phải quan tâm thể trạng của ngài. Nếu vài năm nữa ngài xảy ra chuyện vậy chẳng phải hại Vân Thư buồn chết hay sao? Ta cũng không hẳn là vì ngài, mà là vì Vân Thư."
Thẩm Nguyên: "..." Đây là lời đại phu nên nói sao?
Có phải hắn không hiểu thế nào là tế nhị xoa dịu bệnh nhân hay không?
Ông ấy tức giận đến gần như dựng cả râu lên, nhưng Thẩm phu nhân đứng bên cạnh lại kiên định: "Thiệu đại nhân nói đúng. Nếu ông đã thật lòng thu nhận Vân Thư làm đệ tử vậy chẳng lẽ ông chỉ muốn dạy vài năm rồi thả sao?"
Thẩm Nguyên cảm thấy phu nhân của mình bị ảnh hưởng rồi, nói năng đau lòng quá.
Thiệu Thanh Viễn dứt khoát cầm lấy bát: "Ta rót…cho ngài nhé."
Cố Đại Giang im lặng quay đầu lại, Thanh Viễn còn nói rõ ràng là rót.
Thẩm Nguyên cũng nghe thấy, nhìn nước thuốc đen sì sì, sau đó quay trái quay phải vậy mà chẳng có ai đứng về phía mình.
Thấy Thiệu Thanh Viễn càng ngày càng gần, tay hắn chắc nịch dường như muốn tóm lấy cổ ông ấy đổ thuốc vào đó.
Ông ấy nhanh chóng vươn tay: "Được rồi, ta uống."
Thẩm Nguyên xị mặt cầm bát thuốc tới, một hơi uống cạn, mặt méo mó thành một cục, toàn thân run lẩy bẩy khổ sở đặt bát lên bàn.
"Mứt quả đâu?"
Thiệu Thanh Viễn bưng bát xoay người: "Không có."
Thẩm Nguyên: "..." May sao đồ đệ mà hắn nhận không phải Thiệu Thanh Viễn, Vân Thư không đáng ghét như vậy.
Cố Vân Đông im lặng cười, đi theo Thiệu Thanh Viễn đang đi về phía nhà bếp, hỏi nhỏ: "Thân thể Thẩm tiên sinh thế nào?"
"Quả thực không tốt lắm." Thiệu Thanh Viễn nói: "Thật ra cũng không phải do rượu hoàn toàn, giống như lời ông ấy nói, quả thực hiện tại ông ấy có kiềm chế uống rượu. Nhưng cái hồi còn bị lưu đày ăn uống cực khổ, trên người lại có không ít vết thương. Sau này về kinh cũng không chăm sóc điều trị, tuổi tác lại lớn nên càng ngày càng khó trị, dễ dàng tái phát."
Thấy Cố Vân Đông nhíu mày, hắn cười cười: "Nhưng không sao cả, ta điều trị thật tốt cho ông ấy, không phải ông ấy thu nhận Vân Thư làm đệ tử sao? Sau này để Vân Thư giám sát ông ấy."
E rằng Thẩm Nguyên vẫn chưa biết Vân Thư còn có một đặc điểm, đó là có thể lải nhải. Đến lúc đó nó sẽ quản còn nhiều hơn Thẩm phu nhân, thằng bé lải nhải khiến người ta muốn sụp đổ.
Như vậy cũng tốt, dù sao cũng là ông ấy tìm đồ đệ.
Thiệu Thanh Viễn có chút hả hê, đặt bát thuốc sau phòng bếp, đổ dược liệu trong bình ra ngoài.
Mới định vào nhà thì thấy có người bộ dạng hấp tấp chạy tới.
Thiệu Thanh Viễn cùng Cố Vân Đông liếc mắt nhìn nhau: "Xem ra bên Hoàng thượng đã có kết quả rồi."
Quả nhiên hai người vừa bước vào phòng, chợt nghe tiếng phu tử kia nói: “...Tế Tửu gọi mọi người qua đó.”
Thẩm Nguyên đang ăn khoai lang khô, trong nhà không có mứt quả, những thứ kia ông ấy cũng không thích ăn vì thế không có chuẩn bị.
Nhưng miệng ông ấy thực sự rất đắng, Thẩm phu nhân thấy vậy nên cho ông ấy một miếng. Thứ này cũng có chút vị ngọt lại có thể ức chế vị đắng.
Nghe phu tử tới truyền lời nói, tại sao không tới sớm hơn chút? Như vậy ông ấy sẽ không phải uống bát thuốc đắng ngắt kia nữa.
Nhưng đối diện với phu tử Thẩm Nguyên vẫn phải nghiêm cẩn, nghe vậy gật đầu cầm lấy chén trà bên cạnh súc miệng đứng dậy đi theo.
“Đi thôi, ta thấy thời gian cũng sắp tới rồi, Vân Thư cũng sắp thi xong rồi nhỉ?”
Thiệu Thanh Viễn nhìn thời gian, quả thực sắp tới giờ.
Thẩm phu nhân không đi cùng, tiễn bọn họ rời nhà mới quay lại thu dọn bàn cờ.
Mấy người Cố Vân Đông quay trở lại học đường, quả nhiên khảo hạch đã xong.
Thời khắc này những người bên trong học đường không chỉ có Cố Vân Thư và bốn tên tú tài kia mà những người tham gia khảo hạch hôm nay đều có mặt.
Cố Vân Đông nhướn mi, đây là định công bố trước mặt mọi người như một lời cảnh báo sao?
Toàn bộ học đường chật kín người, mấy người Cố Vân Đông bước vào dưới ánh mắt của rất nhiều học tử, trực tiếp tới bên cạnh Tế Tửu.
Tế Tửu gật đầu, kêu người sắp xếp chỗ ngồi cho bọn họ.
Phần lớn học tử đều xì xào bàn tán, đặc biệt là sau khi nhìn thấy mấy người Cố Vân Đông, tất cả đều tò mò về thân phận của bọn họ. MAyy dich
Thật ra có mấy người đã thấy bọn họ cùng Cố Vân Thư đứng nói chuyện ở cổng Quốc Tử Giám, ít nhiều trong lòng sẽ có những suy đoán.
“Đây chắc là người nhà của Cố Vân Thư, hôm nay hắn ta xảy ra chuyện lớn như vậy chắc chắn người nhà đều muốn tới.”
“Buổi chiều Cố Vân Thư vẫn tham gia khảo hạch, nhưng mấy người Lý Gia Văn không tới, xem ra việc này đã có kết quả.”
“Hừ, đừng nói chuyện, chúng ta nhìn là được.”
Tế Tửu thấy người đến cả rồi, dơ tay lên hạ xuống, phu tử bên cạnh hô lớn: “Yên lặng.”
Học tử bên dưới đang ồn ào lập tức yên lặng.
Tế Tửu ho nhẹ một tiếng: “Mọi người hẳn đã nghe thấy chuyện xảy ra tại nhà ăn ngày hôm nay. Trong lúc ăn trưa có người báo cáo có học tử đã gian lận trong kỳ khảo hạch buổi sáng. Những người bẩm báo là Lý Gia Văn, Mã Bình Xuyên, còn có cả Tôn Dẫn, Chu Thiên Tứ làm chứng. Mà người bị tố cáo là Cố Vân Thư. Hiện giờ năm người bọn họ đều đứng ở bên cạnh ta.”
Ánh mắt mọi người lập tức đổ dồn vào phía bọn họ, Cố Vân Thư vẫn ổn, hai mắt trong veo nhìn thẳng vào phía trước.
Bốn người Lý Gia Văn lại cúi đầu, quần áo trên người bẩn thỉu, tóc tai lộn xộn, cơ thể run rẩy, trên trán lã chã mồ hôi.
Chỉ cần bấy nhiêu thôi trong lòng mọi người đều đã rõ.
Quả nhiên, Tế Tửu nói: “Chuyện hệ trọng, liên quan đến tiền đồ của tất cả học tử tham gia kỳ khảo hạch lần này, bởi thế thư viện đặc biệt chú trọng. Quá trình ta, Trữ tiên sinh cùng Trầm tiên sinh và những người khác điều tra đã có kết quả.”
Hắn nhìn về phía bên trái: “Cố Vân Thư không thực hiện hành vi gian lận, hắn trong sạch, ta cùng hai vị tiên sinh đã đón hắn về tiếp tục tham dự buổi khảo hạch buổi chiều.”