Trưởng Tỷ Nhà Nông Có Không Gian ( Dịch Full)

Chương 1249 - Chương 1249. Thi Cử Xong.

Chương 1249. Thi cử xong. Chương 1249. Thi cử xong.

Chương 1249: Thi cử xong.

Ngay sao đó, Tế Tửu nhìn qua phía bên phải, ánh mắt trở lên sắc bén hơn nhiều: "Bốn người Lý Gia Văn, bởi vì trong lòng ghen ghét đố kị, biết rằng bài thi khảo buổi sáng có rất ít hy vọng, không cam tâm khi Cố Vân Thư vào Quốc Tử Giám học nên đã vu oan hãm hại. Buổi trưa lúc ăn cơm, bọn hắn đã ném tờ giấy nhỏ đến bên chân Cố Vân Thư với ý đồ đổ oan làm hắn không vào được Quốc Tử Giám thậm chí còn có thể bị mất công danh, ý định của bọn hắn quá tàn ác thật sự không thể tha thứ được."

Những người muốn thi được vào Quốc Tử Giám phải là những người thực sự có thực lực và sự tự tin, đương nhiên sẽ chướng mắt với những hành vi thủ đoạn như vậy.

Chỉ cần nghĩ ngược lại, bản thân cũng có khả năng sẽ trở thành mục tiêu của những loại người này. Tất cả mọi người đều cảm thấy lòng đầy căm phẫn, lúc này có người cất giọng nói: "Không thể tha thứ cho bọn hắn, bọn hắn có suy nghĩ dơ bẩn thủ đoạn xấu xa khiến những người đọc sách như chúng ta thấy xấu hổ."

"Đúng vậy bọn họ căn bản không xứng đáng làm người đọc sách."

"Đại nhân, bọn ta yêu cầu trừng trị nghiêm khắc những người này."

Tề Tửu dơ tay lên: "Mọi người im lặng." Thấy mọi người không nói nữa hắn mới nói tiếp: "Việc này ta đã bẩm báo với hoàng thượng rồi, ngài cũng vô cùng tức giận với việc này, ngay lập tức đưa ra ý chỉ, tước bỏ công danh của bốn người, hơn nữa thủ phạm là Lý Gia Văn và Mã Bình Xuyên sẽ bị lưu đày ba nghìn dặm."

Hắn vừa dứt lời, mọi người đều vui mừng reo hò thánh thượng anh minh.

Cả bốn người Lý gia sau khi nghe tin thì hai chân mềm nhũn, trực tiếp ngã trên mặt đất.

Bọn hắn bị nhốt trong phòng cả chiều, đương nhiên đã suy nghĩ về số phận của mình.

Nhưng bọn hắn lại cảm thấy chuyện này không lớn cũng không nhỏ, cùng lắm chỉ bãi bỏ công danh, ai ngờ đâu lại còn bị lưu đày ba ngàn dặm chứ?

Mọi người lại cảm thấy đó là báo ứng của bọn hắn, người như bọn họ đều là những người nhà nghèo chăm học. Thậm chí, có người phải gom góp hết tải sản của gia đình để hỗ trợ việc học, nếu như trong lúc thi cử bị người ta hãm hại bằng những hành động như vậy làm mất đi tư cách, không chỉ là người đó mà đến cả gia đình họ sẽ thất vọng.

Tế Tửu: "Ta hy vọng các ngươi có thể rút kinh nghiệm từ chuyện ngày hôm nay, đừng để những năm tháng học tập của mọi người bị lãng phí. Ta hy vọng các ngươi có thể học được nhiều thứ có ích ở đây và phục vụ đất nước trong tương lai.

"Đệ tử xin nhận lời dạy bảo của sư phụ Tế Tửu." Tất cả học giả cúi đầu hành lễ với vẻ mặt cung kính.

Tế Tửu gật đầu: "Tốt rồi, kỳ thi tuyển chọn hôm nay kết thúc, ba ngày sau sẽ công bố kết quả tại bảng thông báo ở cửa lớn của Quốc Tử Giám, đến lúc đó các ngươi có thể tự mình kiểm tra. Ai trúng tuyển có thể đến đây báo danh trong vòng năm ngày, những người không vượt qua kỳ thi cũng không cần nản lòng, đây chỉ là cuộc khảo sát, hãy dùng nó để lấy thấy thêm kinh nghiệm cho lần sau thi."

"Dạ." MAyy dich

Tế Tửu phất tay: "Được rồi, giờ cũng không còn sớm nữa, mọi người về đi."

"Đệ tử cáo từ."

Các học tử lần lượt rời khỏi, học đường đã yên tĩnh, cho đến khi ra khỏi Quốc Tử Giám mới xúm lại bắt đầu xì xào bàn tán.

Về Cố Vân Thư, về bốn người Lý gia và cả người nhà của Cố Vân Thư.

Bọn họ cũng phát hiện ra người nhà Cố Vân Thư cũng ở đây, người nhà của mấy người Lý Gia Văn không ở đây.

Tóm lại, chỉ trong một ngày tên Cố Vân Thư đã nổi danh trong đám thư sinh.

Thấy mọi người gần như đã rời đi, Tế Tửu mới nói với những quan sai đứng ở cửa: "Các ngươi dẫn bốn người này đi đi."

Lý Gia Văn và Mã Bình Xuyên bị lưu đày nhưng trước đó bọn hắn phải ngồi tù.

Hai người Tôn Chu bị tước đoạt công danh, sắc lệnh cũng sẽ được đưa đến nhà.

Chuyện tiếp theo Tế Tửu cũng không quản nữa.

Tế Tửu quay lại trấn an Cố Vân Thư vài câu, sau đó cáo từ Thiệu Thanh Viễn và những người khác.

Trong học đường rộng lớn, trong chốc lát chỉ còn lại mấy người bọn họ.

Thẩm Nguyên đi đến bên cạnh Cố Vân Thư vỗ vỗ bờ vai của hắn, cười nói: "Cuộc thi khảo chiêu sinh hôm nay đã kết thúc, đã đến lúc bái sư rồi."

"Nhưng kết quả vẫn chưa có."

Thẩm Nguyên trợn to mắt nhìn: "Thế nào, còn cần phải chờ kết quả sao?"

Cố Vân Thư ngẩng đầu nhìn Cố Đại Giang, ông cười nói: "Cũng không cần chờ đợi kết quả, ngày mai cha sẽ chuẩn bị thật tốt lễ bái sư, đưa con đến kính trà cho Thẩm tiên sinh."

Cố Đại Giang đã nói như vậy rồi, Cố Vân Thư đương nhiên là không có ý kiến gì: "Được, vậy ngày mai."

Thẩm Nguyên cuối cùng cũng hài lòng, nhưng khi ông ngước mắt lên lại phát hiện Trữ Lão đang nhìn mình với ánh mắt kỳ lạ.

Thẩm Nguyên nhướn mày: "Sao nào? Đố kỵ sao?"

"Chẳng trách hôm nay ngươi không làm giám thị, hoá ra là để tránh hiềm nghi." Ban đầu Trữ lão còn nghĩ rằng là do ông ấy lười.

Thẩm Nguyên ho nhẹ một tiếng, đương nhiên đây là lần đầu, nếu là lần hai thì hẳn là lười.

Dù sao có nhiều phu tử ở đây, những chuyện như vậy ông sẽ không tham gia náo nhiệt làm gì.

Trữ lão nhìn Cố Vân Thư thật lâu, sau đó gật đầu với mọi người rồi rời đi.

Thẩm Nguyên lắc đầu: "Làm bộ làm gì chứ, đã bỏ lỡ một đệ tử tốt rồi?"

Chuyện ở đây đã giải quyết xong, Cố Đại Giang thấy thời gian không còn sớm nữa nên đề nghị rời đi.

Thẩm Nguyên vốn muốn tiễn bọn họ một đoạn, nhưng dù sao ông cũng đã lớn tuổi, bị Cố Đại Giang và những người khác từ chối. Mọi người chỉ nói sẽ lại đến thăm ông vào ngày mai rồi nói ông về nghỉ ngơi trước.

Sau khi Thẩm Nguyên quay về, bọn họ bước ra khỏi Quốc Tử Giám.

Tuy nhiên không ngờ là vừa ra ngoài cửa lớn Quốc Tử Giám, đã nhìn thấy bốn người Dư Dương và cả Trần chưởng quỹ đang ngồi tại cửa hàng phía dưới.

Nhìn thấy Cố Vân Thư, Dư Dương lập tức vẫy tay với hắn.

Cố Vân Thư cười quay đầu lại nói với Cố Đại Giang: "Cha, con đi rồi quay lại."

"Đi đi bọn họ hôm nay cũng đã rất lo lắng cho con."

Cố Vân Thư chạy về phía Dư Dương, vừa đi đến trước mặt mọi người liền chân thành xin lỗi: "Thật sự xin lỗi, ta không cố ý lừa gạt các ngươi."

Dư Dương hừ lạnh một tiếng: "Ngươi biết sai là được rồi, ngươi không biết đâu, ngày hôm nay chân của bọn ta thiếu chút nữa là mềm nhũn ra, tiểu tử ngươi được đó, không ngờ tỷ tỷ ngươi tỷ phu ngươi lại là Vĩnh gia quận chúa và Thiệu đại nhân.

Cố Vân Thư gãi gãi đầu, cười khúc khích, không hiểu sao có chút ưỡn ngực, còn có chút tự hào.

Thấy dáng vẻ này mấy người Dư Dương lại ngứa tay: "Ngươi rất đắc ý phải không?"

Cố Vân Thư vội vàng cầu xin sự thương sót, giải thích nói: "Thật ra, lúc trước cùng các ngươi kết giao là bởi vì cùng chung chí hướng, suy nghĩ giống nhau, tính cách giống nhau. Chúng ta kết giao cũng rất thuần túy, cho dù là thân phận hay bối cảnh, không phải ta cũng chưa hỏi điều gì về gia đình của các ngươi?"

"Điều này cũng đúng." Sau khi bọn họ kết giao đã có sự ăn ý ngầm, cũng không tìm hiểu thân phận của đối phương.

Nhưng đôi khi họ vẫn có thể từ trong lời nói của đối phương mà đoán ra chút gì đó. Cách ăn mặc, tính cách và kiến thức của Cố Vân Thư, chỉ đoán trong nhà có chỗ dựa, gia cảnh bình thường, trong nhà không có người làm quan.

Tuy hiện tại đã suy đoán sai, nhưng Cố Vân Thư thật sự không nói dối. Mặc dù tỷ phu của hắn là một quan viên, nhưng nghe nói Thiệu Thanh Viễn không cần đi đến nha môn làm nhiệm vụ, công việc chính vẫn là đại phu, mà tỷ tỷ của hắn lại mở cửa hàng.

Bình Luận (0)
Comment