Trưởng Tỷ Nhà Nông Có Không Gian ( Dịch Full)

Chương 1250 - Chương 1250. Xua Đuổi Sự Xui Xẻo.

Chương 1250. Xua đuổi sự xui xẻo. Chương 1250. Xua đuổi sự xui xẻo.

Chương 1250: Xua đuổi sự xui xẻo.

Cố Vân Thư: "Sau này sau khi nghe các ngươi nói rất sùng bái tỷ tỷ tỷ phu ta lại càng không dám nói. Ta sợ rằng, nếu ta nói ra mối quan hệ của chúng ta sẽ thay đổi. Việc này bị kéo dài cho đến hiện tại, không ngờ lại cho các ngươi biết theo cách này."

Bốn người Dư Dương nghe xong có chút cảm động, hắn vươn tay vỗ vỗ vào vai Cố Vân Thư: "Yên tâm đi, sẽ không thay đổi, chúng ta sẽ mãi là bạn bè."

Cố Vân Thư lúc này mới nở nụ cười: "Cảm ơn mọi người, còn nữa, hôm nay cảm ơn mọi người vẫn luôn tin tưởng ta, đứng về phía ta. Ta mời các ngươi đến nhà ta làm khách, lần trước không phải các ngươi nói đáng tiếc không được nếm thử đồ ăn ở Tân Minh các sao? Nhà ta có thể làm."

Bốn người Dư Dương nghe được điều này đôi mắt không khỏi phát sáng lên, nhìn lên bầu trời, vẫn vô cùng kiềm chế bản thân.

Hắn phất phất tay: "Hôm nay quá muộn rồi, thế này đi, vào ngày Quốc Tử Giám công bố kết quả thi khảo, bọn ta sẽ đến chúc mừng ngươi, lúc đó nhất định ngươi phải chiêu đãi bọn ta những món ngon.”

"Tại sao các ngươi có thể khẳng định ta thi đậu mà đến chúc mừng ta chứ?"

"Không cần đến tỷ tỷ và tỷ phu ngươi đề cử, cũng không cần thi khảo, vậy chắc chắn ngươi vô cùng tự tin có phần chắc trong tay. Bọn ta đây cũng rất có lòng tin với ngươi."

"Đúng vậy ngươi nhất định có thể thi đỗ."

"Bọn ta chờ bữa ăn này, ngươi đừng phá hủy uy phong của mình chứ."

Mấy người thảo luận xôn xao, không biết là tin tưởng hắn hay là an ủi hắn, Cố Vân Thư nghe xong trong lòng cảm thấy rất ấm áp.

Hắn gật đầu thật mạnh: "Ta đương nhiên thi đậu, đến lúc đó các ngươi nhất định phải đến."

"Quyết định như vậy nhé, được rồi, không còn sớm nữa, người nhà ngươi vẫn đang đợi ngươi, mau trở về đi." Dư Dương thoáng đẩy hắn.

Cố Vân Thư vẫy tay với bọn họ, rồi nhanh chóng chạy về phía Cố Đại Giang và mọi người.

Cho đến khi họ lên xe ngựa, Cố Vân Thư vẫn vẫy tay với bọn họ.

Cho đến khi đi đến ngõ Hợp Thái, họ nhìn thấy Dương Liễu và Cố Đại Phượng đã sớm chờ ở đó rồi.

Khi Cố Vân Thư xuống xe ngựa, hắn bị Cố Đại Phượng lấy cành liễu gai quét quanh người hắn.

Cố Vân Thư: " …"

Cố Đại Phượng trong miệng còn lẩm bẩm: "Mau quét sạch xui xẻo trên người, mọi chuyện sau này đều bình yên vô sự, không gặp lại những tên tiểu nhân đó nữa. Bồ tát phù hộ cháu, những tên yêu ma quỷ quái cũng sẽ không ở trên người Vân Thư nữa."

Biển Nguyên Trí đi đến bên người Cố Vân Thư nói: "Thiệu Văn đã sớm quay về báo tin, sau khi mẹ ta nghe tin đã đến bên hồ tìm cành liễu rồi, ta khuyên nhủ mà không được. Bà ấy còn nói với tiểu thẩm chuẩn bị một chậu than cho đệ đi qua, ta ngăn cản mãi mới được, nếu không sẽ có rất nhiều thủ tục đang đợi đệ."

Cả người Cố Vân Thư đều run lên, gật đầu cảm kích với Biển Nguyên Trí: "Huynh đệ tốt."

Nghe nói chỉ có nghi thức quét cành liễu Cố Vân Thư cũng không kháng cự nữa, yên lặng đợi tiến hành xong mới đi vào cửa.

Khi họ đi đến nhà chính, mọi người đều chào đón hắn, một vài người lại mắng bốn kẻ kia.

Cố Vân Thư không cảm thấy phiền phức, hắn chỉ cảm thấy có lỗi bởi vì đã làm nhiều trưởng bối lo lắng về chuyện của mình.

Điều khiến hắn ngạc nhiên là không một ai hỏi hắn làm bài như thế nào, họ dường như không muốn tạo áp lực cho hắn, mà chỉ nói rằng thi xong thì nên nghỉ ngơi thật tốt hắn được phép ngủ đến trưa mai.

Cố Vân Thư dở khóc dở cười, may mắn là tình trạng này không kéo dài lâu.

Cố Đại Giang nói ngày mai Cố Vân Thư phải đi bái sư, vì vậy phải kiểm tra lại lễ vật mà ông đã chuẩn bị từ trước, rồi kéo Dương Liễu đi.

Cố Vân Đông nói muốn làm chút gì đó ngon ngon cho Vân Thư để an ủi, rồi kéo Khả Khả và Cố Đại Phượng đi.

Thiệu Thanh Viễn nói hắn cần đến nhà kho để kiểm tra dược liệu, nói ngày mai sẽ đưa đến cho Thẩm tiên sinh điều dưỡng cơ thể, sau đó dẫn Cố Tiểu Khê rời đi.

Cuối cùng Thường Nha Nha nhìn hai đứa trẻ Khiếu Khiếu và Trì Trì, cũng không quan tâm gì khác, nàng đi chăm sóc hai đứa trẻ trước.

Lúc này Cố Vân Thư mới kéo Biển Nguyên Trí sang một bên thì thầm nói nhỏ, miêu tả một cách sinh động cảm xúc ngày hôm nay.

Bữa tối quả nhiên vô cùng phong phú, cũng bởi vì hôm nay Vân Thư thi khảo, nên nguyên liệu mua rất nhiều như thể mở rạp bán hàng vậy, vì muốn hắn ăn một bữa thật ngon.

Khiếu Khiếu là người ăn vui vẻ nhất trong bữa ăn, tay trái cầm một miếng thịt, tay phải cầm một miếng bánh ngọt, trước mặt còn có một bát sữa trứng, đang nhai thứ gì đó trong miệng, miệng phình ra rất to. MAyy dich

Người không vui nhất chính là Trì Trì, thứ thằng bé ăn được rất ít, cho nên sau khi nhìn thấy gương mặt phúng phính của Khiếu Khiếu, thằng bé bất mãn khóc lên một tiếng, khiến cho Khiếu Khiếu sợ hãi miếng thịt rơi xuống đất.

Mọi người trong bàn ăn đều bật cười, Cố Vân Đông cũng không ngờ sẽ có ngày Trì Trì trở thành con mèo ham ăn.

Cố Tiểu Khê chỉ vào con trai tay nâng trán: "Cũng may điều kiện gia đình đã tốt hơn chứ nếu như là trước kia ta sẽ không nuôi nổi con."

Thật sự có thể ăn hết, khẩu vị rất tốt, không kén chọn thức ăn, chỉ cần ăn được sẽ ăn rất ngon.

Cũng may Thiệu Thanh Viễn đã xem qua mạch cho nó, trên người không có bệnh gì, ngược lại rất khoẻ mạnh.

Mặc dù đứa trẻ này ăn rất nhiều nhưng tiêu hoá cũng rất nhanh.

Sau khi cả nhà ăn uống no nê, Cố Tiểu Khê dắt Khiếu Khiếu đến nhà chính để tiêu hoá thức ăn.

Lúc này vừa mới đi được vài bước thì nhìn thấy một người từ bên ngoài chạy vào.

Không mấy ai có thể tùy ý ra vào Thiệu phủ mà không cần phải thông báo.

Quả nhiên khi người đó chạy đến gần, mọi người đều có thể nhìn rõ.

Cố Đại Giang kinh ngạc: "Liễu Duy tại sao ngươi lại đến đây? Ngươi đã ăn chưa?"

"Ăn rồi ăn rồi, ta đến đây nói cho mọi người một chuyện."

Liễu Duy đi đến vị trí quen thuộc ngồi xuống, sau đó kêu người dâng trà lên, sau khi nhấp một ngụm hắn nói: "Hôm nay Vân Thư đến Quốc Tử Giám thi khảo đúng không?"

Hiện tại hắn ở Liễu phủ cùng nương tử dưỡng thai, hoặc là ở tửu lâu ở kinh thành buôn bán, cả ngày đều vô cùng bận rộn, hôm nay cũng không đến Quốc Tử Giám xem náo nhiệt.

Có điều…

"Buổi tối, ta được thúc phụ nhờ gửi chút đồ cho đại cữu, không ngờ rằng vừa đến Nhiếp phủ đã xem được một màn kịch.”

Thiệu Thanh Viễn suy nghĩ một chút đã hiểu ra: "Sắc lệnh đã được đưa đến Nhiếp phủ sao?"

"Còn không phải vậy sao? Ngươi nói xem Mã Bình Xuyên đúng là kẻ âm hiểm không biết xấu hổ, hắn lại muốn hãm hại Vân Thư sao? Hắn cũng không hỏi thăm Vân Thư nhà chúng ta là ai. Với cái đầu lừa của hắn ngay cả ta cũng không lừa được, còn muốn lừa Vân Thư sao? Vậy chẳng khác nào tự lấy đá ném vào chân mình."

Liễu Duy vẻ mặt xấu hổ, nhớ những ngày bọn hắn kết bạn từ phủ Vạn Khánh cùng nhau đến kinh thành, đừng nhìn Cố Vân Thư tuổi còn nhỏ, đây là một tên sói, tuyệt đối không thể coi thường.

Khoé miệng Cố Vân Đông giật giật, ngươi rất tin tưởng Vân Thư nha.

Bình Luận (0)
Comment