Chương 1251: Rốt cuộc là hắn tới đay làm gì
Liễu Duy nghĩ lại cảnh tượng đó, vẫn có chút chưa thỏa mãn.
“Bây giờ Mã Bình Xuyên bị bắt. Hắn ta bị tống thẳng vào đại lao, qua mấy này nữa sẽ bị giải đi lưu đày, kết quả này thật khiến người ta hả hê. Các ngươi không biết, thánh chỉ vừa truyền đến Nhiếp phủ, Nghiêm đại tiểu thư chịu đả kích đến sắp phát điên rồi. Nàng ta một hai đòi gặp anh vợ ta bằng được, còn muốn anh vợ ta đi cứu Mã Bình Xuyên, nhưng anh vợ ta sẽ quan tâm đến nàng ta ư? Đương nhiên là không rồi.”
Nhiếp Thông vừa nghe nói người hãm hại Cố Vân Thư chính là Mã Bình Xuyên còn có xúc động muốn đá chết hắn ta, sao có thể đi gặp Nghiêm Linh được chứ?
Nghiêm Linh ở trong phòng đập phá mắng chửi người, nhưng nàng ta lại không thể nào bước ra khỏi tiểu viện của mình một bước.
Nhiếp Thông lập tức phái người đến báo tin cho Nghiêm gia.
“Xem ra chẳng bao lâu nữa Nghiêm gia sẽ cử người tới đón Nghiêm Linh về.”
Hiện giờ đương gia Nghiêm gia là Nghiêm đại gia, phụ thân của Nghiêm Linh giờ cũng mất hết quyền lực rồi. Nghiêm đại gia vừa nghe thấy Nghiêm Linh và Mã Bình Xuyên ở Kinh Thành gây ra họa lớn như vậy, không nói hai lời lập tức phái năm sáu người qua đó, trực tiếp lôi Nghiêm Linh về nhà.
Không chỉ thế, ông ta còn bắt Nghiêm Linh và Mã Bình Xuyên hòa li, sợ Mã Bình Xuyên sẽ liên lụy đến toàn bộ Nghiêm gia.
Về phần người Mã gia nghĩ như thế nào, vậy cứ để hai nhà bọn họ xé rách mặt nhau đi.
Nói tóm lại, Nghiêm Linh đi rồi, Mã Bình Xuyên cũng bị lưu đày, cuối cùng Nhiếp phủ cũng được an tĩnh.
Đương nhiên, đây đều là chuyện sau này.
Giờ này khắc này sau khi Liễu Duy hả hê kể lại mọi chuyện xong, hắn nhấp hai ngụm trà, lại lấy ra một quyển sách tặng cho Vân Thư xem như an ủi hắn. Tiếp theo sờ sờ Trì Trì và Khiếu Khiếu, rồi đứng dậy cáo từ: “Trời sắp tối rồi, ta về trước đây.”
Mọi người: “……”
Cố Vân Đông cạn lời: “Tóm lại là hắn đến đây làm cái gì vậy?”
“Chẳng lẽ đến gặp chúng ta chỉ để cười nhạo Mã Bình Xuyên thôi à?”
Ừm, lý do đúng là thật không thể tưởng tượng nổi.
Với cái tình tình không đàng hoàng này của Liễu Duy, bất giác cô cảm thấy hơi lo lắng cho đứa con sắp ra đời của hắn.
Có điều tốt xấu gì cũng coi như hắn mang đến tin tốt.
Ngày hôm sau, sáng sớm Cố Đại Giang đã dẫn theo Cố Vân Thư đến Quốc Tử Giám làm lễ bái sư.
Ban đầu Dương Liễu cũng định đi cùng, sau khi nghe nói Thẩm phu nhân có rất nhiều kinh nghiệm trồng hoa thì lại càng kiên định muốn đi theo Cố Đại Giang.
Chẳng qua, ngoại trừ đồ đạc chuẩn bị cho lễ bái sư ra, bọn họ còn cầm theo vài túi dược liệu.
Thiệu Thanh Viễn dặn dò Cố Vân Thư: “Thẩm tiên sinh sợ uống thuốc, về sau đệ phải nhìn chằm chằm đợi ông ấy uống thuộc xong mới được đi. Nếu như ông ấy không uống, đệ có thể sử dụng biện pháp cưỡng chế.”
Cố Vân Đông ngước mắt nhìn trời, phu quân cô đang dạy đệ đệ cách làm sao để không cần tôn sư trọng đạo sao? Trên đời này làm gì có ai lại đối xử với ân sư như vậy chứ?
Thế nhưng Cố Vân Thư cực kỳ nghe lời: “Đệ biết rồi, tỷ phu, vì thân thể khỏe mạnh của tiên sinh, những trường hợp đặc biệt phải sử dụng đến những biện pháp đặc thù. Trước kia đại tỷ đã dạy đệ.”
Cố Vân Đông: “……” Cô không phải, cô không có. Đừng có mà nói bậy, cô rất văn nhã, cũng rất kính trọng thầy giáo nhé! À phi, ở đây cô không có thầy giáo.
Cố Vân Thư lại còn mỉm cười nhìn cô, tặng cô một ánh mắt trấn an.
Sau đó, hắn cầm mấy túi dược liệu đi theo Cố Đại Giang ra cửa.
Cố Vân Đông từ bỏ. Quên đi, sau này cô chuyên tâm dạy dỗ Trì Trì, cô nhất định sẽ giáo dục thằng bé trở thành một người tam quan đúng đắn. MAyy dich
Cố Vân Đông bắt đầu suy nghĩ phương châm giáo dục, nhưng cô vắt hết óc suy nghĩ rồi mà cũng không nghĩ ra.
Ngay khi cô định buông bút đi ra ngoài một chút tìm kiếm linh cảm thì Thiệu Song vội vàng chạy vào với vẻ mặt vui mừng.
Trong tay Thiệu Song cầm một phong thư, trên mặt lấm tấm mồ hôi.
“Gia, phu nhân, bên phủ Tuyên Hòa tới báo tin.”
Cố Vân Đông kinh ngạc: “Bọn họ nói gì?”
Thiệu Song đưa bức thư cho cô, cười nói: “Nói lão gia thi đậu cử nhân.”
“Thật sự?” Đây chính là tin mừng nha.
Cố Vân Đông vội mở phong thư ra, đọc kỹ nội dung bên trong.
Bức thư này do Đái Văn Hoắc gửi đến đây, nói Cố Đại Giang bây giờ đã là cử nhân. Bởi vì bây giờ bọn họ không ở nhà, nên hắn đã nhờ Biển Hán thưởng bạc chiêu đãi quan sai tới báo tin.
Hơn nữa xếp hạng của Cố Đại Giang còn tương đối cao, kỳ thi hội mùa xuân năm sau sẽ rất có triển vọng.
Mấy người Cố Đại Phượng Cố Tiểu Khê nghe được tin tức cũng chạy tới. Bởi vì bọn họ đến Kinh Thành ngay sau khi kỳ hương kết thúc, nên phải đợi một tháng mới biết được thành tích. Bọn họ cũng đoán là mấy ngày này sẽ có tin tức.
Quả nhiên, thư đã tới.
Cố Đại Phượng kích động tới mức nói năng lộn xộn: “Thi đậu, thi đậu rồi. Thật tốt quá, lúc trước Đại Giang muốn đọc sách bọn họ không cho hắn đọc, những người đó đúng là táng tận lương tâm mà. Ta cho rằng tài hoa của Đại Giang sẽ cứ bị chôn vùi như vậy, cả đời chỉ có thể làm việc ngoài ruộng. Không ngờ, không ngờ hắn còn có tiền đồ thế này. Bây giờ hắn đã thi đậu, có thể làm quan, là người có tiền đồ rồi.”
Thấy bà quá xúc động, Cố Vân Đông vội đỡ nàng bà ngồi xuống bên cạnh: “Đúng vậy, đại cô, cha cháu thi đậu rồi, ông trời đối xử với chúng ta thật tốt. Cha cháu giỏi như vậy, sao có thể để tài năng của ông ấy bị mai một được chứ?”
“Đúng vậy, đúng vậy, người tốt sẽ được đền đáp.”
Bởi vì Cố Đại Giang thi đậu cử nhân mà toàn bộ Thiệu phủ đều tràn ngập không khí vui mừng.
Cố Vân Đông quyết định, hạ lệnh thưởng bạc cho toàn bộ hạ nhân, để tất cả mọi người đều được hưởng không khí vui mừng.
Nhưng mà, hôm nay tin mừng không chỉ có duy nhất một tin này.
Buổi chiều, ba người Cố Đại Giang đã trở lại, nụ cười trên mặt rạng rỡ đến mức có thể chọc mù con mắt của người khác.
Cố Đại Phượng chạy tới muốn báo tin mừng cho bọn họ, ai ngờ bà còn chưa lên tiếng, Dương Liễu đã nắm lấy tay bà nói: “Đại tỷ, Vân Thư thi đậu rồi.”
“Cái gì?” Cố Đại Phượng nhất thời không kịp phản ứng lại.
Dương Liễu kích động nói lại một lần nữa: “Ta nói, Vân Thư thi đậu Quốc Tử Giám rồi.”
Cố Vân Đông nhướng mày: “Đã có kết quả rồi ạ?”
Cố Đại Giang giải thích: “Vẫn chưa có kết quả, nhưng bởi vì sự cố ngày hôm qua, Tế Tửu Quốc Tử Giám và nhóm tiến sĩ rất chú ý Vân Thư. Sáng sớm ngày hôm nay, lúc bắt xét duyệt bài thi, bọn họ đã lấy bài thi của Vân thư ra chấm trước. Thành tích của Vân Thư vô cùng tốt, đã vượt qua tiêu chuẩn tuyển sinh của Quốc Tử Giám. Thẩm tiên sinh vẫn luôn ở đó giám sát người chấm thi, sau khi ông ấy biết được thành tích thì lập tức nói cho chúng ta.”
Cố Đại Phượng thình lình vỗ một cái: “Ai u, thật đúng là song hỷ lâm môn mà.”
Song hỷ lâm môn??
Dương Liễu khó hiểu: “Còn có tin mừng gì ư?”
“Còn không phải sao?” Cố Đại Phượng đưa phong thư bị lật ra xem đi xem lại đến nhàu nát cho bà: “Mau đọc đi, bên phủ Tuyên Hòa tới báo tin, đại đệ đã là cử nhân rồi.”
Dương Liễu ngây dại, vội vàng nhận lấy.
Cố Đại Giang trái lại tương đối bình tĩnh, ông vẫn tự biết thực lực của bản thân. Tuy rằng có chút thấp thỏm, nhưng không đến mức lo được lo mất, ông cũng nắm chắc sáu phần là bản thân sẽ trúng cử.
Cố Đại Phượng cười đến cả người run rẩy: “Cùng lúc có có đến tận hai tin vui, nhà chúng ta nhất định phải ăn mừng một bữa. Ngày mai mở tiệc rượu, mời bằng hữu thân thiết, cùng nhau náo nhiệt một chút.”