Chương 1252: Song hỷ lâm môn
Cố Đại Phượng vừa dứt lời, khuôn mặt của Cố Đại Giang chợt trở nên nghiêm túc, lập tức cự tuyệt: “Không được.”
Cố Đại Phượng sửng sốt: “Vì sao?”
“Mặc dù chúng ta đã biết thành tích của Vân Thư, cũng biết hắn được nhận vào Quốc Tử Giám, nhưng thành tích vẫn chưa được công bố. Nếu bây giờ bị người khác tung tin đồn ra bên ngoài, đối với Vân Thư không tốt lắm, cũng sẽ khiến thằng bé bị người khác chỉ trích”
Cố Đại Phượng đột nhiên vỗ mạnh vào đầu mình một cái: “Đúng đúng đúng, không nên mở tiệc. Vậy đợi thêm hai ngày nữa đi, đợi thêm hai ngày nữa Quốc Tử Giám công bố danh sách ra bên ngoài, chúng ta lại mở tiệc.”
“Ừm.”
“Vân Thư, hôm đó cháu mời mấy người bằng hữu kia tới đi. Ta nghe nói hôm qua bọn họ rất lo lắng cho cháu, tiện thể cũng để cho bọn họ an tâm.”
Mọi chuyện cứ thế được quyết định, tuy nói là hai ngày sau mới mời khách, nhưng Cố Đại Phượng và Dương Liễu đã bắt đầu nghĩ thực đơn.
Trước đó bọn họ đã nhận lời đến Hầu phủ làm khách, tạm thời Thiệu phủ không tiếp khách, Vân Thư khảo thí xong rồi, vậy cũng nên đến đó thôi.
Lúc này ở Hầu phủ rất đông người. Đúng lúc hôm này Hầu gia và Nhị gia nghỉ hưu mộc ở nhà, toàn bộ Hầu phủ ngoại trừ Nhị phu nhân và tam cô nương đang ở phủ Tuyên Hòa ra thì tất cả những người khác đều ở trong phủ.
Lão phu nhân rất thích Cố Vân Đông, bởi vậy bà đối xử với người nhà cô rất ôn hòa.
Có thể nói cả khách lẫn chủ ai nấy đều vô cùng vui vẻ, từ chỗ Cố Đại Giang lão phu nhân cũng biết được tình hình dạo gần đây của Nhị phu nhân và tam cô nương. Biết được các nàng không có việc gì, tính tình cũng vui tươi hơn, khiến người Hầu Phủ cũng yên tâm không ít. Người duy nhất cảm thấy cô đơn ở đây là Nhị gia, bởi vì phu nhân ông hình như vui đến quên cả trời đất rồi.
Cố Đại Giang nhân cơ hội mời họ hai ngày nữa tới Thiệu phủ làm khách, ăn mừng mình đỗ thi hương.
Bọn họ không nhắc gì đến chuyện Vân Thư thi đậu Quốc Tử Giám, nhưng mọi người vừa nghe thấy thời gian bọn họ mời tiệc thì ít nhiều cũng đoán ra được bọn họ gộp hai chuyện mừng làm một. Xem ra người nhà họ Cố rất có niềm tin đối với Cố Vân Thư.
Lão phu đồng ý, tỏ vẻ nhất định sẽ cùng cả nhà đến Thiệu phủ làm khách.
Mãi cho đến buổi tối, Hoài Âm Hầu và Hầu phu nhân mới tiễn khách ra khỏi cửa.
Tới ngày thứ ba cũng là lúc Quốc Tử Giám công bố danh sách.
Cố Vân Thư lôi kéo Biển Nguyên Trí ra cửa từ sáng sớm, những người khác không đi theo. Mọi người ở nhà chuẩn bị để ngày hôm sau đãi khách, dù sao bọn họ cũng đã biết thành tích của Vân Thư rồi.
Hai huynh đệ Cố Vân Thư vừa đến cổng Quốc Tử Giám, quả nhiên nhìn biển người tấp nập.
Mặc dù đã ra cửa từ sớm nhưng nhà bọn họ ở xa, tuy ra ngoài không muộn, nhưng muốn chen vào đám người, vẫn có chút khó khăn...
Đúng lúc này, bên tai vang lên một giọng nói quen thuộc.
Cố Vân Thư quay đầu lại nhìn, quả nhiên mấy người Dư Dương cũng tới.
Dư Dương cũng nhìn nhìn đám người, oán trách: “Các ngươi chen vào từ lúc nào vậy? Đông quá.”
“Đúng vậy, không thấy ai ra cả, sao bọn họ xem xong rồi mà còn đứng ở trước bảng làm gì không biết?”
Cố Vân Thư không vội: “Không có việc gì, chúng ta đợi người vãn bớt rồi vào xem cũng được. Dù sao thì danh sách dán ở đó cũng chẳng thể chạy đi đâu.” MAyy dich
“Nói thì nói như vậy.” Nhưng bọn họ sốt rột mà, bọn họ muốn biết hôm đó Vân Thư có bị Lý Gia Văn làm ảnh hưởng, làm chậm trễ bài kiểm tra buổi chiều hay không?
Dư Dương nhìn những cái đầu phía trước dài, người có khả năng đã thi đậu, biểu tình trên khuôn mặt thể hiện rất rõ ràng, những người không thi đậu, người thì ủ rũ cụp đuôi, người thì bật khóc, đủ loại trạng loại.
Hắn đang quan sát mọi người thì có người đi lướt qua bọn họ, sau đó lại đột nhiên lùi lại hai bước, nhìn Cố Vân Thư hỏi: “Ngươi chính là Cố Vân Thư có đúng không?”
Cố Vân Thư không nhận ra hắn, cảm giác có chút quen mắt, có lẽ là học sinh khảo thí cùng mình mấy ngày trước.
Khi đó xảy ra chuyện lớn như vậy, hầu như tất cả thí sinh có mặt ở đó đều nhận ra hắn, người này biết tên của mình cũng không có gì ngạc nhiên.
Thư sinh này nhìn bọn họ, hỏi: “Các ngươi không vào xem thành tích à?”
Biển Nguyên Trí nói: “Chen không nổi.”
Thư sinh kia cười: “Đừng chen nữa, ban nãy ta vào xem rồi. Cố tiểu huynh đệ, ta thấy có tên của ngươi.”
Xưng hô bỗng chốc được sửa lại, lại còn như rất quen thuộc.
Dư Dương vội vàng hỏi: “Ngươi nhìn thấy tên của Vân Thư à? Tên hắn có trên bảng ư? Hắn thi đậu vào Quốc Tử Giám rồi?”
Thư sinh kia gật đầu: “Đương nhiên.” Ngay sau đó lại cảm khái, ánh mắt có chút phức tạp nhìn Cố Vân Thư nói: “Cố tiểu huynh đệ thật là lợi hại, chẳng những có tên trên bảng, hơn nữa còn đứng thứ ba.
Nhìn hắn còn nhỏ như vậy, nghe nói hắn chưa đến mười tuổi, cứ cho học hành khổ cực mười năm, nhưng nhìn có chút xíu, mà đầu óc lại vô cùng tốt.
Mặc dù bản thân hắn cũng có trên bảng, tuy hắn chỉ xếp áp chót. suýt chút nữa là không lọt vào trong danh sách, nhưng như vậy cũng đã may mắn hơn rất nhiều người rồi. Nếu nghiêm túc học hành trong Quốc Tử Giám mấy năm, khả năng thi đậu cử nhân sẽ rất cao.
“Tóm lại là chúc mừng ngươi. Về sau chúng ta là bạn đồng môn rồi, đến lúc đó có gì không hiểu, mong ngươi chỉ giáo.”
Hắn nói chuyện phóng khoáng, Cố Vân Thư tất nhiên cũng thoải mái đáp lại: “Được chứ, chắc chắn rồi. Ngươi yên tâm, con người ta rất dễ nói chuyện.”
Khóe miệng thư sinh kia thoáng giật giật, ừm…… còn rất tự luyến, một chút khiêm tốn cũng không có, cứ thế mà đáp ứng à?
Quả nhiên tính tình vẫn rất trẻ con, thư sinh cười khẽ một tiếng, rồi rời đi. Hắn cũng muốn chia sẻ tin tốt này với bằng hữu và người nhà của mình.
Nhưng bốn người Dư Dương sau khi nghe được thứ tự của Cố Vân Thư thì ngây người.
Đứng, đứng thứ ba?
Không được, có chết cũng phải nhìn cho rõ.
Bốn người bọn họ liều mạng chen vào bên trong, quần áo trên người xô lệch, mũ trên đầu còn rớt xuống một nửa.
Bên tai không ngừng vang lên tiếng mắng chửi: “Chen cái gì mà chen? Vội đi đầu thai à?”
“Ngươi dẫm lên chân ta rồi, thật là làm xấu mặt người có văn hóa mà.”
“Ai nha, mắc vào tay áo ta rồi. Đừng kéo nữa, còn kéo nữa là rách áo ta mất.”
Bốn người Dư Dương thành công chen đến trước bảng danh sách trong tiếng mắng chửi ầm ĩ.
Cố Vân Thư và Biển Nguyên Trí nhìn nhau: “……”
“Không phải bọn họ lớn hơn chúng ta à?” Biển Nguyên Trí rung đùi đắc ý than thở: “Quá mất bình tĩnh.”
Cố Vân Thư gật đầu, nói như ông cụ non: “Còn cần phải tôi luyện ah.”
Người ở xung quanh nghe cuộc đối thoại của hai tiểu hài tử xấu xa, không nhịn được đồng thời trợn trắng mắt, hai đứa nó thật sự cho rằng mình là người lớn à?
Cố Vân Thư và Biển Nguyên Trí vẫn bình chân như vại đứng im tại chỗ, Dương Dư ở bên kia cũng đã chen lên phía trước, hét lên: “Thứ ba, thật sự là thứ ba, Vân Thư thật sự đứng thứ ba.”
Giọng nói hắn vang dội, nhưng xung quanh hắn rất nhiều người, người kích động hét lên một cách phấn khích giống như hắn cũng không ít. Trong đó còn xen lẫn tiếng tiếng khóc của những người thi trượt, trực tiếp át mất giọng nói của Dư Dương.
Dư Dương cẩn thận nhìn kỹ danh sách một lần nữa, sau khi xác nhận bản thân không nhìn nhầm, cuối cùng cũng mãn nguyện chen chúc ra khỏi đám đông.
Lúc chen ra ngoài thì dễ dàng hơn nhiều, nhưng đứng đến khi hai người đứng trước mặt Cố Vân Thư, bộ dang bọn họ vẫn nhếch nhác quần áo xộc xêch như vừa đi đánh lộn.