Trưởng Tỷ Nhà Nông Có Không Gian ( Dịch Full)

Chương 1253 - Chương 1253. Yến Khách

Chương 1253. Yến khách Chương 1253. Yến khách

Chương 1253: Yến khách

Tâm trạng Dư Dương lại rất tốt, hai mắt hơi tỏa sáng, vô cùng kích động nói: “Làm tốt lắm Vân Thư, ngươi thật sự thi đậu vị trí thứ ba.”

Cố Vân Thư gật đầu: “Được, nếu đã biết rồi, chúng ta đi thôi.”

Bốn người Dư Dương sửng sốt: “Đi, đi luôn hả? Ngươi định tự mình đi xem à?”

“Không xem, các ngươi đã xem giúp ta, ta cũng biết thứ tự mình rồi, về nhà báo tin vui cho mọi người thôi.” Dù sao bọn họ đã sớm biết hắn thi đậu, hôm nay đến đây chỉ là để xác nhận xem bản thân xếp thứ mấy mà thôi.

Thứ ba, thành tích này cũng đã rất ấn tượng rồi.

Bây giờ hắn nhỏ, đi theo sư phụ học hỏi thêm mấy năm, sau đó tham gia thi hương, chắc không thành vấn đề.

Dư Dương nghe hắn nói như vậy, quay đầu lại nhìn đám đông vẫn chật kín người như cũ, suy nghĩ một chút, gật đầu: “Cũng đúng, vóc dáng ngươi nhỏ con thế này, chen vào đó một hồi để người đạp phải té ngã thì không tốt.”

Cố Vân Thư: “……” Ngươi mới nhỏ con, cả nhà ngươi đều nhỏ con.

Mặc dù hắn không cao, nhưng mà hắn rất nhanh nhẹn được không?

Vân Thư cực kỳ không phục, không nói hai lời lập tức chen vào trong đám đông, chật vật đi đến trước bảng danh sách.

Biển Nguyên Trí che mặt, là ai vừa nói bọn Dư Dương cần phải tôi luyện thêm chứ? Ấu trĩ, quá mức ấu trĩ? Thật mất mặt.

Chẳng bao lâu sau Cố Vân Thư đã trở lại, khuôn mặt đỏ bừng trên trán còn lấm tấm mồ hôi. Biển Nguyên Trí đưa khăn tay cho hắn.

Hắn lau lau mặt, khuôn mặt nhỏ nghiêm túc lại nói: “Ta nhìn rõ rồi, đúng là vị trí thứ ba. Dư huynh, cha mẹ ta nói, nếu lần này ta thi đậu Quốc Tử Giám, sẽ mở tiệc ăn mừng. Thời gian mở tiệc chiêu đãi vào ngày mai, cha mẹ nói ta mời bằng hữu, ta mời các ngươi tới phủ làm khách, được không?”

“Đương nhiên là được.” Dư Dương hưng phấn, hắn đã sớm muốn tới thăm nhà Vân Thư rồi.

Cố Vân Thư gật đầu, từ trong áo lấy ra hai tấm thiệp mời: “Hai tấm thiệp này, nhờ huynh đưa cho Cao huynh và Diệp huynh giúp ta.” MAyy dich

Hai người Cao Diệp chính là hai cử nhân đã giúp Cố Vân Thư trước đó, có điều bọn họ đang chuẩn bị kỳ thi mùa xuân sang năm, cả ngày đều vùi đầu trong trong viện học hành cực khổ, hiếm khi ra cửa.

Dư Dương nhận lấy: “Yên tâm đi, ta nhất định đưa tận tay bọn họ.”

Cố Vân Thư gật đầu: “Vậy ta xin ở nhà đợi ngươi hạ cố đến thăm.”

Hắn còn phải trở về báo tin mừng cho cha mẹ, cho nên cũng không nhiều lời với mấy người Dư Dương nữa, nhanh chóng tách khỏi bọn họ về nhà.

Biết được Cố Vân Thư thi đậu vị trí thứ ba, người trong Thiệu phủ nháy mắt bắt đầu trở nên bận bịu.

Hai ngày trước thiệp mời đã được gửi đến tất cả khách khứa, trên danh nghĩa đương nhiên là lấy lý do Cố Đại Giang thi đậu cử nhân.

Nhưng cũng có một số người bọn họ chưa mời, bây giờ Vân Thư đã được nhận vào Quốc Tử Giám, vậy không còn gì phải băn khoăn nữa.

Ngay từ sáng sớm Thiệu phủ đã bắt đầu vô cùng náo nhiệt.

Người của Hoài Âm Hầu phủ đến đầu tiên, có điều Hoài Âm Hầu và Nhị gia còn có việc phải làm, nên muộn một chút mới đến.

Tiếp đó Cát thị dẫn An Ninh tới, Tần Văn Tranh được Hoàng Thượng phái đi làm nhiệm vụ, tạm thời không ở kinh thành.

Dịch Tử Lam vẫn ở đây, bây giờ hắn chẳng những dẫn theo quận vương phi và tiểu quận chúa, mà còn đưa cả cậu em vợ Trịnh cười tủm tỉm đến đây.

Cậu em vợ Trịnh ở nhà kiểm điểm hai ngày. Ngày ấy Thiệu Thanh Viễn bảo trên người hắn có bệnh, còn đặc biệt mời đại phu đến khám cho hắn, sau khi biết cơ thể có chút hư nhược còn lại hết thảy vẫn tốt, hắn mới yên tâm phần nào.

Nhưng hắn còn phải gánh vác trách nhiệm nối dõi tông đường, nếu cứ tiếp tục để như thế cũng không được, vẫn nên điều trị cho thật tốt.

Hắn tự nhận bản thân cũng có chút giao tình với Thiệu phủ, nếu hắn nhờ Thiệu đại nhân kê cho cho mình vài thang thuốc hẳn là không có vấn đề gì đâu nhỉ?

Cậu em vợ Trịnh cứ thế xách theo quà tặng, lật đật đi theo sau Dịch Tử Lam vào Thiệu phủ.

Nhưng mà vào cửa, không nhìn thấy Thiệu Thanh Viễn đâu, hắn lại thấy Cố Tiểu Khê trước.

Hai mắt cậu em vợ Trịnh sáng rực lên, vội vàng bước đến trước mặt hắn: “Cố huynh đệ, ngươi đang bận à?”

“Hả, Trịnh huynh đệ?” Cố Tiểu Khê vẫn rất có hảo cảm với người đam mê bản thoại của hắn.

Lần trước cậu em vợ Trịnh dẫn hắn đi dạo phố Quốc Tử Giám, con người này am hiểu những chuyện dơ bẩn trong Kinh Thành như lòng bàn tay, nhất là chuyện trong cao môn đại hộ. Đây đúng là một mật thám tốt.

Mặc dù Cố Tiểu Khê không phải là một người thích buôn chuyện, nhưng hắn cần tư liệu sống để viết thoại bản.

Mà cậu em vợ Trịnh này quả thực chính là một cái kho tư liệu sống. Ngày đó hai người bọn họ nói chuyện càng nói càng ăn ý, chỉ trong nửa ngày mà mối quan hệ của bọn họ đã tăng vọt.

“Ta cũng đoán hôm nay ngươi sẽ đến. Đi, không phải lần trước đến đây ngươi nói muốn uống trà sữa sao? Ta đi lấy cho ngươi uống.”

“Được đó.” Cậu em vợ Trịnh lập tức khoác vai Cố Tiểu Khê đi vào bên trong uống trà sữa ngọt ngào, hoàn toàn quên mất mục đích mình đến đây.

Thường Nha Nha vừa đi ra đã thấy bộ dạng nói cười rôm ra của bọn họ, nàng thoáng kinh ngạc, hai người bọn họ thân thiết như vậy từ khi nào vậy? Không phải chỉ mới gặp nhau có một lần à?

Nàng lắc đầu, xoay người đi vào phòng.

Thường Nha Nha mới đến Kinh Thành được vài ngày, nàng không hiểu biết gì về nơi này, người thân cũng chẳng có mấy ai. Hơn nữa bởi vì tình tình của mình nên nàng ở lại trong phòng chăm sóc hai đứa nhỏ, không ra ngoài tiếp khách khứa.

Cố Đại Phượng tính tình xởi lởi, bà đi theo bên cạnh Dương Liễu, sau đó cũng rất nhanh bắt đầu làm quen với mấy vị phu nhân hay qua lại với nhà bọn họ.

Liễu Duy dẫn Nhiếp Song và Nghiêm Nhã đến. Hiện giờ Nhiếp Thông bề bộn nhiều việc, hắn chỉ có thể xuất hiện trong chốc lát lúc dùng bữa, nên phải làm phiền Liễu Duy đưa bọn họ lại đây.

Bụng Nhiếp Song bụng đã hơi nhô lên, xem ra khoảng thời gian này nàng được chăm sóc rất tốt, da dẻ mượt mà hơn không ít.

Tống Đức Giang cũng đã tới, hôm nay đúng lúc đến lượt ông ấy nghỉ hưu mộc nên cầm đồ đạc đến thăm hài tử từ sáng sớm.

Còn cả Triệu đại nhân, ngày đó sau khi vô tình chạm mặt, ông ấy và Cố Đại Giang vẫn chưa gặp lại nhau. Biết yến hội này là để chúc mừng Cố Đại Giang trúng cử, đương nhiên ông cũng muốn tới cửa chúc mừng.

Bởi vậy ông ấy đã đến đây từ sáng sớm, tặng lễ, sau đó lại đi làm, đến buổi chiều mới đến đây tán gẫu với Cố Đại Giang.

Hôm nay người tới Thiệu gia rất nhiều, vô cùng náo nhiệt.

Mặc dù Cố Vân Đông là quận chúa, nhưng rất hiếm khi mở tiệc chiêu đãi khách khứa. Lần đãi khách gần đây nhất là tiệc đầy tháng của Trì Trì, nhưng lần đó bọn họ cũng chỉ tổ chức trong phạm vi nhỏ, mời những người thân thiết với gia đình họ mà thôi.

Mấy người Dư Dương đến hơi muộn, thứ nhất là vì bọn họ mất rất nhiều thời gian chọn lựa lễ vật, thứ hai vì bọn họ hơi căng thẳng, lại ở nhà tiếu tốn không ít thời gian chọn lựa quần áo.

Bọn họ đi du ngoạn nên chẳng mang theo mấy bộ y phục, thậm chí có người còn để nghị đi mua một bộ, bọn họ lại tranh luận mất non nửa canh giờ.

Đến lúc bọn họ hoảng hốt cuống cuồng chạy tới thì trong Thiệu phủ đã ngồi không ít người.

Lúc này, bởi vì nhìn thấy một vài gương mặt quen thuộc mà bọn họ lại càng thêm khẩn trương.

Cũng may là Cố Vân Thư nhanh chóng chạy ra đón tiếp bọn họ: “Dư huynh, các ngươi tới rồi à? Mau vào đi.”

Bốn người Dư Dương đều là tú tài, hơn nữa hai người Cao Diệp còn là cử nhân, bọn họ vừa đi theo Cố Vân Thư vào bên trong đi, lại vừa không nhịn được mà nuốt nước miếng.

Cao cử nhân đi được vài bước thì trực tiếp giữ chặt lấy Cố Vân Thư, hỏi: “Nếu như ta nhìn không lầm thì vị vừa mới đi vào kia, hình như là trưởng công chúa điện hạ?”

Bình Luận (0)
Comment