Trưởng Tỷ Nhà Nông Có Không Gian ( Dịch Full)

Chương 1254 - Chương 1254. Thư Phòng Của Vân Thư

Chương 1254. Thư phòng của Vân Thư Chương 1254. Thư phòng của Vân Thư

Chương 1254: Thư phòng của Vân Thư

Cố Vân Thư gật gật đầu: “Đúng là trưởng công chúa.”

Đâu chỉ có trưởng công chúa, ở đây còn có không ít nhân vật có thực quyền. Thế mà những người này lại tới đây để chúc mừng Cố Đại Giang thi đâu cử nhân và Cố Vân thư được nhận vào Quốc Tử Giám.

Hai ngày trước đám người Dư Dương còn cảm thấy bản thân và Cố Vân Thư cách biệt không lớn lắm, dù sao ngay từ đầu bọn họ đã không nhắm đến bối cảnh của đối phương. Nhưng phát hiện ngày hôm nay đã đánh mạnh vào trong tâm lý bọn họ.

Chí ít, nếu bọn họ thi đậu tú tài cử nhân, nhiều lắm cũng chỉ được Tri phủ đại nhân phái người tới hạ lễ.

Nhưng nhân mạch này, thật sự bọn họ không thể nào so sánh được.

Đám người Dư Dương có chút hoảng hốt được Cố Vân Thư đưa đến thư phòng ở tiền viện. Vào trong phòng, ánh mắt bọn họ không tự chủ được trừng lớn.

Đập vào mắt, là một bức tường tràn ngập sách, có lẽ bởi vì để ý đến dáng người thấp bé của hắn, mà trước giá sách còn được đặt một cây thang.

Ngoại trừ cái này, gần cửa sổ còn có một thứ ngồi xuống rất mềm mại thoải mái gọi là ghế sô pha, trên bàn trà đặt một cái khóa Lỗ Ban có tác dụng rèn luyện đầu óc lúc rảnh rỗi, trong một góc phòng còn có một cái tạ bằng đá, ……

Khóe miệng bọn Dư Dương thoáng co quắp, Cố Vân Thư cười hắc hắc, giải thích: “Đại tỷ ta nói, mặc dù đọc sách rất quan trọng, nhưng vẫn phải kết hợp giữa làm việc và nghỉ ngơi. Tốt nhất là đọc sách nửa canh giờ thì nên đi nghỉ ngơi một chút, rèn luyện thân thể, tỷ như đánh một bộ quyền, hoặc là nâng tạ đá. Lúc chúng ta thi hương, không phải sẽ phải ở trong trường thi chín ngày sao? Không có thân thể tốt, thì chúng ta không chịu nổi đâu.”

Hai cử nhân Cao Diệp cực kỳ đồng cảm gật gật đầu, bọn họ từng tham gia thi hương: “Đúng là rất có lý.”

Dư Dương lập tức chạy tới nâng tạ đá, vừa nhấc lên, người đã lảo đảo về phía trước.

Mắt hắn đỏ bừng lên, vội vàng buông đồ trong tay xuống, ho nhẹ một tiếng nói: “Ừm, rất nặng.” Cơ thể Vân Thư có một mẩu, liệu có thể nhấc được không?

Cố Vân Thư cười nói: “Đây là thư phòng của ta, ta sợ các ngươi ở bên ngoài không được tự nhiên, cho nên dẫn các ngươi tới nơi này nghỉ ngơi. Có điều nếu các ngươi muốn đi dạo bên ngoài một chút cũng được. Đại tỷ ta nói, chúng ta đều là người đọc sách, tương lai sẽ tham gia khoa cử vào triều làm quan, việc kết giao mở rộng nhân mạnh cũng rất quan trọng. Hôm nay là cơ hội hiếm có, các ngươi có thể đi làm quen với mọi người. Đặc biệt là Cao huynh và Diệp huynh, hai người sang năm đã phải tham gia kỳ thi mùa xuân rồi, càng phải lộ mặt nhiều một chút.”

Bốn người Dư Dương thật ra vẫn còn tốt, bọn họ vẫn là tú tài, trước mắt nguyện vọng của bọn họ là ba năm sau có thể thi đậu cử nhân. Hôm nay bọn đến đây chỉ đơn thuần muốn chúc mừng Cố Vân Thư. Về chuyện kết giao mở rộng nhân mạch, bọn họ không hiểu sao có chút luống cuống, chỉ sợ biến khéo thành vụng.

Nhưng hai cử nhân Cao Diệp nghe xong đề nghị của Cố Vân Đông thì rất là tâm động.

“Nhưng, như vậy có làm phiền ngươi quá không?”

“Không đâu, khách nhân tới ngày hôm nay đều là những người có quan hệ tương đối tốt với nhà chúng ta, nếu các người cần gì, có thể tìm hạ nhân trong phủ.”

“Vậy…… Chốc nữa chúng ta ra ngoài đi dạo một lát.”

Cố Vân Thư gật đầu: “Được, vậy các ngươi ngồi chơi trong này một chút, ta đi lấy trà và điểm tâm cho các ngươi trước. Hôm nay có trà sữa mà Dư huynh vẫn luôn nhớ thương đó, còn có gà rán.”

Hai mắt Dư Dương sáng rực: “Ngươi mau đi mau đi.”

Cố Vân Thư vừa đi, những người khác ở trong thư phòng lập tức bắt đầu đọc sách.

Mọi người đều là người đọc sách, đối kia một bức tường tràn ngập sách thì đặc biệt đỏ mắt, Dư Dương trực tiếp đi tới phía trước bức tường.

Sau đó……

Lúc Cố Vân Thư bưng ấm trà tiến vào thì thấy được một hai ba bốn năm sáu người đồng loạt đứng trước bức tường sách, quay lưng về phía hắn vẻ mặt trầm tư.

Cố Vân Thư ngẩn người, kỳ quái nói: “Các ngươi đứng đó làm gì vậy? Muốn đọc gì thì tự mình lấy đi, ta có rất nhiều sách đúng không?”

Dư Dương lặng lẽ xoay người lại, giọng nói yếu ớt: “Vân Thư, một phần ba sách trên tường nhà người là…. Các loại sách dã sử và thoại bản?”

Cố Vân Thư: “……”

Cái này, chính là, cái gì, hắn quên mất.

“Cái này, không phải là bởi vì người nhà của ta thích xem thoại bản sao? Cho nên mới mua nhiều một chút.” Hơn phân nửa thoại bản trong đống này đều do đại tỷ hắn mua về. Hơn nữa tiểu thúc hắn cũng viết thoại bản, hắn còn muốn nghiên cứu chúng nữa vì thế trong nhà càng ngày càng nhiều thoại bản.

Dư Dương cảm thấy không thể tưởng tượng nổi: “Vậy cũng nhiều quá rồi? Hơn nữa, hơn nữa ngươi đọc mấy cái này không sợ ảnh hưởng đến việc đọc sách ư? Ngươi nhà ngươi cứ mặc kệ ngươi thế à?”

Như vậy có phải hạnh phúc quá rồi không? Làm người ta quá ghen tỵ?

Phải biết rằng người như bọn họ muốn đọc thoại bản thì phải cất giấu thật kỹ cẩn thận như kẻ gian vậy, chứ đừng nói đến chuyện đặt trên kệ sách trong thư phòng. Bọn họ ngay cả giấu trong hang chuột cũng không dám giấu, sợ bị chuột ngậm mang ra ngoài.

Mỗi lần mua bán thoại bản, còn phải lén la lén lút buôn bán ngầm.

Cố Vân Thư lại không có như vậy phiền não, hắn đặt trà sữa ở trên mặt bàn. MAyy dich

Hắn nói: “Mỗi ngày ta có một canh giờ để đọc một ít dã sử, thư tịch linh tinh. Nếu như không cẩn thận vượt quá thời gian cho phép, ngày hôm sau ta sẽ đọc ít đi. Tính kỷ luật của ta không tệ lắm, ta biết dừng lại đúng lúc. Thật ra những cuốn sách này được đặt ở đấy cho ngươi đọc thoải mái, ngược lại sẽ không khiến lòng ngươi ngứa ngáy. Vả lại, ta cũng không đơn thuần đọc để giải trí, trong thoại bản có rất nhiều thứ mà chúng ta chưa từng được tiếp xúc. Giống như thoại bản của cư sĩ Vĩnh Phúc, trong thoại bản của hắn đề cập đến không ít tập tục và cuộc sống hàng ngày của vùng nông thôn hương dã, đọc khá thú vị.”

Đừng nhìn dã sử có vẻ không chính quy, nhưng rất có khả năng đấy chính là chân tướng.

Cố Vân Thư đọc mấy loại tap thư này sẽ khá tích cực, nếu thấy chỗ nào không hợp lý, hắn sẽ không nhịn được mà đi tìm hiểu. Kể từ đó, có đôi khi lúc viết văn, cũng trở nên đâu ra đó có trình tự hơn, cách trình bày liệt kê lí lẽ cũng có sức thuyết phục người khác hơn.

Mấy người Dư Dương không khỏi bật ngón tay cái với hắn. Thật không ngờ rằng có một vài người đọc thoại bản lại không chỉ đơn thuần là đọc thoại bản, hắn có thể ngộ ra chân lý từ trong đó.

Người như hắn mà còn không thi đậu vào Quốc Tử Giám? Còn có ai có thể thi đậu chứ?

Hai người Cao Diệp cụp mắt, giường như đang suy nghĩ gì đó. Hóa ra có rất nhiều thứ nhìn qua tưởng là đồ bỏ, nhưng đổi một góc nhìn khác, lại là tinh hoa, chẳng qua phải xem người nghiên cứu là ai mà thôi.

“Đúng vậy, Vân Thư, vừa rồi ngươi nhắc đến thoại bản của cư sĩ Vĩnh Phúc, quả thật là thoại bản của hắn rất chân thật. Ta thấy chỗ ngươi có một bộ hoàn chỉnh, có thể cho chúng ta mượn được không?”

Cố Vân Thư lập tức gật đầu: “Đương nhiên có thể, ta tặng các ngươi một bộ cũng được.”

“Đây là ngươi nói đó nha.” Một người trong đó rút ra một quyển, cảm khái nói: “Bộ thoại bản này có ba quyển, ta mới đọc hai quyển, quyển thứ ba trong tiệm sách đã cháy hàng rồi. Hôm qua lúc ta tới tiệm sách, vẫn chưa được bổ sung đâu.”

Vừa nói, hắn vừa lật trang đầu tiên, ngay sau đó ngẩn người ra, dụi dụi mắt nhìn lại, kinh ngạc ngẩng đầu, nói: “Vân, Vân Thư, sao trên này lại có chữ ký của cư sĩ Vĩnh Phúc? Ngươi quen cư sĩ Vĩnh Phúc ư?”

Cố Vân Thư nhất thời sửng sốt, đối mặt với ánh mắt kinh ngạc đầy mong chờ của đám Dư Dương, ngượng ngùng nếu nói dối. Cuối cùng hắn đành gật đầu: “Quen chứ, cư sĩ Vĩnh Phúc chính là tiểu thúc ta.”

Bình Luận (0)
Comment