Chương 1255: Thánh chỉ tới
“Cái gì?”
“Cái gì?”
Hai giọng nói khiếp sợ từ trong và ngoài phòng vang lên, người trong phòng chính là đám người Dư Dương.
Ngoài phòng……
Cố Vân Thư yên lặng xoay đầu, lập tức nhìn thấy cậu em vợ Trịnh bưng một ly trà sữa đứng ở phía sau mình, hai tròng mắt như muốn lọt ra ngoài.
“Sao ngươi lại ở chỗ này?” Cố Vân Thư khóe miệng giật giật, hỏi.
Cậu em vợ Trịnh nhìn thấy Cố Vân Thư dắt mấy người Dư Dương vào phòng, đúng lúc Cố Tiểu Khê muốn đi tiếp đãi khách khứa, nên hắn mới qua đây chào hỏi một cái, dù sao bọn họ cũng coi như là có quên biết đúng không?
Ai mà ngờ vừa tới đây đã nghe được tin tức chấn động như vậy.
Cậu em vợ Trịnh hung hăng nuốt một ngụm lớn trà sữa xuống, sau đó hai ba bước đã đi tới, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm Cố Vân Thư: “Những gì ngươi vừa nói là thật sao, Cố Tiểu Khê chính là cư sĩ Vĩnh Phúc?”
Cố Vân Thư ngơ ngác gật gật đầu: “Ừ……”
“Mẹ nó, thế mà tên tiểu tử kia không nói cho ta.” Cậu em vợ Trịnh nổi giận đùng đùng xoay người, cầm ly trà sữa bỏ chạy.
Người trong thư phòng nhìn nhau, Cố Vân Thư bất đắc dĩ nói: “Ta đi trước xem thử một chút. Ta để trà sữa ở đây, các ngươi cứ uống thoải mái.”
“Ngươi đi đi.”
Cố Vân Thư để lại một người hạ nhân, ngay sau đó đuổi theo cậu em vợ Trịnh.
Nhưng đi được vài bước, đã có hạ nhân hớt hải chạy tới: “Nhị thiếu gia, mau, mau đến tiền viện tiếp chỉ. Hoàng Thượng ban thưởng, tất cả mọi người phải đến tiền viện tạ ơn.”
“Cái gì? Hoàng Thượng ban thưởng?” Cố Vân Thư ngây người.
Người trong thư phòng cũng không rảnh uống trà sữa, vội vàng đi đến bên cạnh hắn, hai tròng mắt khiếp sợ nhìn người hạ nhân kia.
Hạ nhân kia lặp lại một lần nữa, đám Dư Dương hít sâu một hơi. Là thánh chỉ đó, bọn họ đến có một ngày mà có thể tiếp thánh chỉ.
Bọn họ lập tức chỉnh trang lại quần áo của mình, sau khi phát hiện bản thân không có gì vấn đề gì đi theo Vân Thư đến trước tiền viện.
Những người khác cũng lục đục đi đến, Cố Vân Thư đi tới phía trước, đứng bên cạnh Cố Đại Giang.
Người tới là thái giám trong cung, sau lưng hắn có một người bưng khay, bên trên phủ vải lụa, cũng không biết là đựng cái gì.
Thái giám kia thấy mọi người đã đến đông đủ, lúc này mới ho nhẹ một tiếng, quét mắt nhìn người ở trong phòng một vòng, bắt đầu tuyên đọc thánh chỉ.
“Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu rằng: Nay có Cố gia……”
Những người đang quỳ ở dưới khẽ cúi đầu, nghe thái giám đọc một đoạn dài khen ngợi Cố Đại Giang và Cố Vân Thư, thuận tiện cũng khích lệ người hai nhà Cố gia Thiệu gia.
Tóm lại ý tứ là khen ngợi Cố Đại Giang không chỉ học rộng tài cao, kiến thức rộng rãi, mà còn là một tấm gương tốt có phương pháp giáo dục nuôi dưỡng rường cột nước nhà cho Đại Tấn, là công thần của đất nước.
Nói đến khuôn mặt già của Cố Đại Giang đỏ ửng. Ban đầu là bởi vì đột nhiên nhận được thánh chỉ mà thụ sủng nhược kinh, căng thẳng đến toát cả mồ hôi, sau là vì mấy câu này mà chỉ còn lại chột dạ. Hoàng Thượng khen thì cứ khen đi, nhưng cũng phải thực tế một chút chứ?
Tiếp đó, lại khen Cố Vân Thư, nói hắn còn nhỏ tuổi mà đã có phong thái của cha, hy vọng hắn tiếp tục nỗ lực, tương lai cống hiến cho đất nước. Còn nhắc đến chuyện mấy ngày trước hắn phải chịu ủy khuất ở Quốc Tử Giám, trấn an hắn vài câu.
Chuyện ở Quốc Tử Giám, những học sinh đến khảo thí ngày hôm đó đều biết cả, cho nên mới ngắn ngủn mấy ngày chuyện Cố Vân Thư bị mưu hại làm rối kỉ cương việc đã lan truyền khắp nơi.
Tuy rằng rất nhiều người không biết Cố Vân Thư là ai, nhưng điều đó không ảnh hưởng đến chuyện bọn họ đồng tình và cảm thấy may mắn thay cho hắn.
Cuối cùng, Hoàng Thượng ban thưởng cho Cố Đại Giang và Cố Vân Thư một bộ văn phòng tứ bảo.
Chỉ là…… hơi đột ngột.
Thánh chỉ này tới có chút khó hiểu, đồ được ban thưởng cũng là thế.
Có điều đại bộ phận đều cảm thấy Hoàng Thượng nể mặt Thiệu đại nhân và quận chúa Vĩnh Gia. Dù sao thì trước đó không lâu Vĩnh Gia quận chúa còn bắt được thế tử Lỗ Vương, nghe nói cô còn vì chuyện này mà bị thương.
Công lao này quá lớn, sau lại không nghe thấy bọn họ được ban thưởng cái gì, hiện tại xem ra có một phần là muốn thưởng cho người thân của cô, như vậy cũng khá tốt.
Tuy nhiên, Dịch Tử Lam không nghĩ như vậy.
Với trực giác như sói của một người cha già, hắn ý thức được chuyện này không quá thích hợp. Nhưng hắn không thể nói ra, bởi vậy hắn cứ cảm thấy kỳ quái.
Cố Đại Giang và Cố Vân Thư tiếp chỉ tạ ơn hoàng thượng ban thưởng xong, Thiệu Thanh Viễn mời mấy vị thái giám trong cung ngồi xuống.
Thánh chỉ đã tuyên xong, cũng sắp đến giờ bắt đầu yến hội rồi.
Người nhà họ Cố về phòng cất thánh chỉ sau đó vội vàng đi ra ngoài đón tiếp khách khứa, bắt đầu khai tiệc.
Cố Vân Thư tranh thủ nhìn thoáng qua đám người Dư Dương, thấy bọn họ đã có hạ nhân tiếp đãi thì yên tâm.
Lúc quay đầu lại thì đúng lúc chạm mặt cậu em vợ Trịnh, chỉ chớp mắt một cái, đã thấy hắn bá vai bá cổ nói chuyện với Cố Tiểu Khê.
Cố Vân Thư: “……” Đây là tình hữu nghị giữa mấy người nam nhân lớn tuổi ư?
Hắn lắc đầu, không chú ý đến bọn họ nữa. Khách khứa đã tới đông đủ, không ít người đến chúc mừng hắn, Cố Vân Thư chỉ có thể mỉm cười đáp lại từng người một.
Không chỉ một mình hắn mà Cố Đại Giang cũng thế.
Bên phía Cố Vân Đông ngược lại khá thanh tịnh, lười nhác ôm nhi tử rời đi.
Ăn xong rồi cơm cũng đã tới giờ Mùi, khách khứa đều lần lượt rời đi, chẳng mấy chốc mọi người đã rời đi gần hết, chỉ còn lại vài nhà có quan hệ thân thiết.
Liễu Duy thấy Nhiếp Song và Cố Vân Đông đang nói chuyện Tân Minh Các ở phủ Vạn Khánh thì dẫn một đám hài tử đi chơi đá cầu ném thẻ vào bình rượu.
Hài tử ở Thiệu phủ nhiều, ngoài Vân Thư Khả Khả Biển Nguyên Trí còn có La Kỳ Cao Nha Trịnh Tuyền Thủy và mấy người đồ đệ của Thiệu Thanh Viễn, còn có đám người tiểu quận chúa An Ninh đến phủ làm khách, hò hét ầm ĩ khắp cả sân.
Nếu không phải Khiếu Khiếu và Trì Trì tuổi còn nhỏ, chỉ sợ còn ầm ĩ hơn nữa.
Liễu Duy chính là người cầm đầu đám hài tử, hắn thấy trong sân Thiệu gia còn có cả mấy loại cầu trượt bập bênh giống ở Tân Minh Các, khiến hắn ngứa ngáy không chịu được. Chỉ là dù sao hắn cũng sắp làm cha người ta rồi, không tiện chơi đùa trước mặt bọn trẻ.
Vì thế hắn đành đi tìm Nhiếp Song: “Về sau chúng ta cũng xây một khu vui chơi giống như vậy đi, nhất định hài tử sẽ rất thích.”
Nhiếp Song đã nhìn thấu con người hắn: “Ta thấy là chàng thích thì có?”
Liễu Duy đúng lý hợp tình, nói: “Hài tử còn nhỏ cần phải có người đỡ, bằng không nó té ngã thì làm sao bây giờ?”
Hình như trong nhà còn có hạ nhân mà nhỉ? Còn cần hắn phải lao tâm khổ trí như vậy à?
Nhiếp Song lười để ý đến hắn, nhưng mà nhìn thấy khu vui chơi kia, nàng cũng không khỏi động tâm. Trước đó bọn họ đã tu sửa Tân Minh Các ở phủ Vạn Khánh, bản thiết kế của nàng và Đoàn Uyển cũng đã hoàn thành. Mặc dù cũng chỉ dựa theo bản vẽ có sẵn của phủ Tuyên Hòa sau đó cải biến một chút, nhưng cái cầu trượt kia quả thực là điểm nhấn. MAyy dich
Đừng thấy bấy giờ nàng khinh thường suy nghĩ của Liễu Duy, thực ra trước đó nàng đã lén lút chơi thử rồi.
Cố Vân Đông lắc đầu, ngước mắt nhìn bọn trẻ, sau đó thấy một người……Mà mình không ngờ tới.
Liễu Duy ít nhiều gì cũng là người đã có gia đình con cái. Nhưng cậu em vợ Trịnh kia chính là một tên mặt dày.
Hắn vậy mà đứng xếp hàng sau lưng Lỗ Huyên, hùng hồn đợi Lỗ Huyên trượt xuống xong thì chính mình cũng ngồi lên trượt xuống dưới, hoàn toàn không thèm để ý đến bọn trẻ đang trợn mắt há hốc mồm đứng xung quanh.