Trưởng Tỷ Nhà Nông Có Không Gian ( Dịch Full)

Chương 1256 - Chương 1256. Suy Đoán Của Dịch Tử Lam

Chương 1256. Suy đoán của Dịch Tử Lam Chương 1256. Suy đoán của Dịch Tử Lam

Chương 1256: Suy đoán của Dịch Tử Lam

Cố Vân Đông: “……” Sao người này vẫn ở đây thế? Dịch Tủ Lam không kéo người đi à?

Nhưng, cô vừa mới nghĩ đến bên tai đã vang lên giọng nói quen thuộc.

“Cố Vân Đông.”

Cố Vân Đông đột ngột quay lại thì thấy Dịch Tử Lam đang nhíu chặt mày đứng bên cạnh mình.

“Sao ngài vẫn còn đây?”

Dịch Tử Lam nghiến răng nghiến lợi: “Có chủ nhà nào đuổi khách như ngươi không?”

Cố Vân Đông vội vàng giơ tay lên: “Xin lỗi, nhất thời lanh mồm lanh miệng.” Nhưng quận vương phi đã về rồi mà, mặc dù tiểu quận chúa vẫn đang ở đây nhưng con bé nói đêm nay sẽ ở lại Thiệu phủ, cho nên căn bản không cần Dịch Tử Lam chờ ở chỗ này.

Dịch Tử Lam không so đo với cô, chỉ gật đầu một cái, coi như cho qua.

Có điều rất nhanh, hắn lại cau mày nói: “Ngươi có cảm thấy thánh chỉ Hoàng Thượng ban xuống hôm nay có hơi kỳ lạ không?”

“Ngài có biết nguyên nhân không?” Đúng là Cố Vân Đông cũng cảm thấy như vậy. Cô chưa từng thấy nhà nào trúng cử nhân, hoặc là có nhi tử thi đỗ Quốc Tử Giám mà được ban thưởng cả, đây chính là đại ân đó.

Mặc dù có người nói là bởi vì vợ chồng bọn họ đã lập công, nhưng đây cũng không phải lần đầu bọn họ lập công, đương kim Hoàng Thương đâu có nguyện ý ban thưởng cho toàn bộ người cho gia đình.

Từ trước đến này đều là công lao của người nào chính là của người đó mà.

Xem ra, không chỉ cô và Thiệu Thanh Viễn cảm thấy kỳ lạ, mà ngay cả Dịch Tử Lam cũng cảm thấy như vậy.

“Ta suy nghĩ một hồi lâu, đại khái đã đoán được nguyên nhân.” Dịch Tử Lam trầm mặt, dáng vẻ cực kỳ không vui.

Cố Vân Đông nghe thấy hắn nói đã suy nghĩ một lúc lâu thì không khỏi thoáng giật giật khóe miệng.

Hắn nói mình đã suy nghĩ rất lâu, không phải là bắt đầu từ lúc thánh chỉ ban xuống đấy chứ?

“Ta cảm thấy, rất có khả năng Hoàng Thượng coi trọng Cố Vân Thư.”

“Hả?” Cố Vân Đông đứng hình: “Coi trọng Vân Thư? Ngài nói, ngài ấy và ngài giống nhau, đều muốn kén Vân Thư làm con rể?”

Trời ạ, Vân Thư mới có chín tuổi, mới chín tuổi đó.

Mấy người trong hoàng thất này bị làm sao thế, bọn họ có bị điên không vậy?

Dịch Tử Lam lại nghiêm túc gật đầu: “Cố Vân Thư rất ưu tú, bằng không ta cũng sẽ không coi trọng hắn. Trước kia Hoàng Thượng không biết hắn, bây giờ đã biết rồi, nhất định sẽ đi tìm hiểu. Đúng rồi, có lẽ sau khi tìm hiểu, ngài ấy thấy thằng bé là ứng cử viên rất phù hợp để kén rể, nên mới bắt đầu đánh chủ ý ư?”

Dịch Tử Lam nói xong thì rất tức giận: “Ngươi không nghe thấy ý chỉ của thánh thượng à? Hoàng Thượng nói nếu vợ chồng ngươi rảnh thì có thể đưa Vân Thư tiến cung ngồi một chút. Ngồi làm gì? Vân Thư chỉ là một tiểu hài tử, hắn tiến cung thì có việc gì được? Tuổi của Đại hoàng tử và Nhị hoàng tử cách hắn quá xa, không thể chơi cùng với nhau. Tam hoàng tử và Tứ hoàng tử còn nhỏ, Ngũ hoàng tử vẫn còn mặc tã. Vân Thư tiến cung, đâu có ai nói chuyện với hắn. Nhưng mà, Nhị công chúa và Tam công chúa lại không giống như thế. Mặc dù Nhị công chúa lớn hơn Vân Thư hai tuổi, Tam công chúa nhỏ hơn Vân Thư vài tuổi, tuổi tác mấy đứa cũng coi như là xấp xỉ nhau. Bọn chúng đang ở trong độ tuổi ngây thơ, mơ mộng, vừa nhìn đã biết muốn sắp xếp để bọn chúng ở gần nhau, tạo thành đôi.”

Cố Vân Đông cảm thấy thật không lời nào để nói, hình như lời Dịch Tử Lam cũng có vài phần đạo lý.

“Ta đã sớm nói với ngươi, định ra hôn sự cho Vân Thư và A Nguyệt nhà ta, ngươi không chịu, bây giờ thì tốt rồi? Bị người khác để mắt tới? Ngươi nói xem, để Vân Thư thành đôi với A Nguyệt nhà chúng ta, dù sao cũng tốt hơn là làm Phò Mã đúng không?”

Dịch Tử Lam bất mãn hừ lạnh hai tiếng.

Cố Vân Đông thoáng nhíu mày, xác thật.

Tiểu quận chúa được cô nhìn lớn lên, tính tình con bé đơn thuần lại phóng khoáng, tiểu quận chúa và Vân Thư cũng coi như là thanh mai trúc mã, bọn chúng ở chung cũng không tồi.

Về phần công chúa, mặc dù cô chưa từng gặp công chúa, nhưng thân phận còn đặt ở nơi đó. Hơn nữa chuyện của công chúa được tính toán từ sớm như vậy, không cần nói cũng biết là rất được Hoàng Thượng sủng ái. Về phương diện tính tính, cho dù công chúa không kiêu căng ngạo mạn, nhưng nhất định sẽ bị người khác nịnh nọt dụ dỗ. MAyy dich

Huống hồ, mặc dù triều Đại Tấn không ngại chuyện phò mã làm quan, nhưng khó tránh khỏi bó tay bó chân, quan trọng nhất chính là, phò mã không thể rời khỏi kinh thành.

Nếu đi ngắn ngày thì được, nhưng muốn được điều động chắc chắn không có khả năng. Tương lai nếu Vân Thư muốn đi đến nơi khác để rèn luyện, căn bản là khỏi cần mơ tưởng.

Còn có, sau này bọn họ mà muốn gặp người em dâu này, trước tiên phải cúi đầu hành lễ, chuyện này quá khác với gia phong nhà họ Cố, bọn họ cảm thấy không được tự nhiên.

Cố Vân Đông nghĩ tới nghĩ lui, làm phò mã còn chẳng bằng làm quận mã.

Dịch Tử Lam thấy cô lung lay, vội vàng nói: “Ta nói không sai đâu. Nhà các ngươi không cần phải liên hôn với hoàng gia để trèo cao làm gì, đối với Vân Thư nhà ngươi mà nói, hắn cưới công chúa chắc chắn sẽ bị ấm ức.”

Dịch Tử Lam là con trai của quận chúa, lại nói, cha mẹ hắn cũng xem như lưỡng tình tương duyệt cầm sắt hòa minh, thậm chí năm đó ở trong cung mẫu thân cũng không phải là người được sủng ái lắm. Kể cả như thế, nhưng thỉnh thoảng trước mặt phụ thân mẫu thân hắn vẫn sẽ bày ra tư thái cao hơn người ta một bậc. Hầu hết tất cả mọi chuyện trong nhà đều do mẫu thân làm chủ, ngay cả tổ mẫu năm đó cũng không dám lớn tiếng nói chuyện trước mặt mẫu thân .

Đến mẫu thân hắn còn như thế, thì Nhị công chúa và Tam công chúa bây giờ đang được sủng ái, không phải tính tình sẽ khác một trời một vực với A Nguyệt nhà mình sao?

Thê hiền phu ít họa, tương lai của Vân Thư không thể bị hủy hoại trong tay vợ mình được.

Sắc mặt Dịch Tử Lam căng cứng, ra vẻ thấm thía nói: “Yên tâm, việc này cứ giao cho ta giải quyết. Ta lập tức vào cung tuyên thệ chủ quyền, để Hoàng Thượng thu hồi cái ý nghĩ này lại. Ta là trưởng bối của Vân Thư, sẽ không để hắn phải chịu ủy khuất, ngươi yên tâm đi.”

Hắn nói xong lập tức xoay người định rời đi, sắc mắt Cố Vân Đông khẽ biến, lập tức kéo người lại.

“Tuyên thệ chủ quyền? Chủ quyền gì cơ? Vân Thư cũng không thuộc về nhà ngài.” Tuy cô cũng cảm thấy Vân Thư không nên làm phò mã, nhưng trong tương lai nếu người hắn thích là công chúa, vậy thì cũng chẳng có cách nào, bọn họ cũng sẽ không ngăn cả hắn.

Dịch Tử Lam thầm chửi một tiếng, cho nên mới nói con người Cố Vân Đông cái gì cũng tốt, nhưng cái khả năng phản ứng đặc biệt mau lẹ này thì không tốt chút nào, chưa gì đã bắt được trọng điểm trong lời nói của hắn.

Hắn ho nhẹ một tiếng: “Ta nói sai rồi, ý của ta là, ta sẽ vào cung tâm sự với Hoàng Thượng, ẩn ý truyền đạt lại suy nghĩ muốn để Vân Thư tự do quyết định hôn sự của các mình. Bây giờ Hoàng Thượng rất coi trọng các ngươi, nhất định ngài ấy sẽ không tứ hôn gì đó để bức bách các ngươi. Hiện tại ý nghĩ vừa mới có thôi, cho nên ta phải bóp chết nó từ trong trứng nước.”

Nói xong, hắn thoát khỏi kiếm chế của Cố Vân Đông, đi thẳng.

Động tác của hắn quá nhanh, Cố Vân Đông không kịp cản lại.

Đúng lúc Thiệu Thanh Viễn bước đến, kỳ quái nhìn bóng dáng Dịch Tử Lam vội vàng rời đi, hỏi: “Làm sao vậy?”

Cố Vân Đông day day thái dương, kể lại chuyện vừa rồi.

Thiệu Thanh Viễn bắt đầu bội phục cậu em vợ, mới có chín tuổi mà đã được hai vị đại lão nhìn trúng?

Nhìn vẻ mặt lo lắng của Cố Vân Đông, hắn khuyên nhủ: “Yên tâm đi, mặc dù Dịch Tử Lam không đáng tin cậy, nhưng hắn sẽ không dám nói lung tung ở trước mặt hoàng thượng.”

Cố Vân Đông ngẫm lại cũng thấy đúng, tóm lại cứ quan sát trước cái đã. Kể cả Hoàng Thượng không thay đổi chủ ý, tương lai vẫn kiên trì muốn Vân Thư làm phò mã, bọn họ sẽ suy nghĩ biện pháp khác, bây giờ vẫn còn sớm.

Cố Vân Đông tạm thời để việc này ấn ở đáy lòng, ngẩng đầu lên vừa vặn nhìn thấy Cố Vân Thư đang đi đến.

Bình Luận (0)
Comment