Chương 1257: Nếu con bé còn sống thì thật tốt
“Tiễn mấy người bằng hữu của đệ về rồi à?” Cố Vân Đông hỏi.
“Vâng.” Vân Thư gật đầu, rất nhanh lại thở dài một hơi: “Mấy ngày nữa đệ phải đến Quốc Tử Giám rồi. Mấy người Dư huynh nói, bọn họ tới kinh thành được một khoảng thời gian rồi, đã trải qua không ít chuyện, cũng đã nhìn thấy kỳ chiêu sinh rầm rộ của Quốc Tử Giám. Bây giờ đến lúc bọn họ tiếp tục đi du lịch, cho nên có lẽ mấy ngày nữa bọn họ sẽ rời đi.”
Hắn nói với vẻ tiếc nuối, không ngờ người bằng hữu thân thiết chưa gì đã muốn rời đi rồi. Lần này đi, cũng không biết đến năm nào tháng nào bọn họ mới có thể gặp lại.
Vốn dĩ hắn còn nghĩ mấy ngày nữa đến Quốc Tử Giám, hắn phải ở lại trong trường học, đến ngày nghỉ sẽ ra gặp mặt mấy người Dư Dương. Lần này cơ hội để bọn họ gặp mặt đã rất ít rồi, ai mà ngờ, ngay cả cơ hội này cũng không còn nữa.
Cố Vân Đông vỗ vỗ bờ vai của hắn: “Nếu có duyên nhất định sẽ gặp lại. Hơn nữa bây giờ mấy người Dư Dương đã là tú tài, đợi rèn luyện xong sẽ lại trở về chăm chỉ đọc sách, sau đó tham gia thi hương. Vượt qua kỳ thi hương rồi sẽ vào kinh khảo thí, không chừng các đệ còn có thể gặp lại nhau ở Kinh Thành nữa đó?”
Cố Vân Thư ngẫm lại thấy cũng đúng, đời người nào có chuyện không gặp lại chứ? Mọi người đều có cùng một mục tiêu, cuối cùng sẽ có một ngày trăm sông đổ về một biển.
Trong lúc nói chuyện, Thiệu Toàn bưng một hộp cơm đến, Thiệu Thanh Viễn nhận lấy, trực tiếp giao cho Cố Vân Thư, phân phó: “Trong này có dược thiện, đều là để Thẩm tiên sinh ăn. Đệ mang qua đi, tự mình nhìn chằm chằm ông ấy ăn xong mới được đi.”
Cố Vân Thư thận trọng gật đầu: “Đệ đã biết, tỷ phu.”
Hôm nay Thiệu phủ yến khách, đương nhiên bọn họ cũng phát thiệp mời cho Thẩm Nguyên và Trữ lão, có điều là hai người họ không tới được.
Chủ yếu là bởi vì bây giờ công việc ở Quốc Tử Giám bắt đầu bận rộn, khảo thí đã kết thúc, tiếp đó là đến sắp xếp cho học sinh mới nhập học, bây giờ phải lập tức bắt đầu các công tác chuẩn bị tiến hành.
Thẩm Nguyên và Trữ lão đều bị kéo đi tráng đinh, còn nữa, Thẩm Nguyên bị Thiệu Thanh Viễn chỉ định cho một thực đơn vô cùng nghiêm ngặt. Đồ ăn chủ yếu là đồ thanh đạm, tuyệt đối không thể uống rượu, tạm thời không thể đụng vào những đồ có khẩu vị nặng.
Đối với Thẩm Nguyện mà nói, tham gia yến hội không phải là tự ngược đãi mình sao? Nên ông ấy giận dỗi chạy tới học đường làm việc.
Nhưng mà, kể cả như vậy, ông ấy cũng không thể thoát khỏi kết cục phải ăn dược thiện.
Đặc biệt Thiệu Thanh Viễn chính là người chuẩn bị dược thiện. Con người hắn đối với chuyện trong phòng bếp thì dốt đặc cán mai, dù sao thì cứ bỏ hết đồ ăn và dược liệu có thể bồi bổ cơ thể vào là được, sau đó bảo người ta hầm một nồi là có tác dụng
Chữa bệnh ấy mà, đâu cần phải làm ra vẻ kiểu cách như vậy?
Cố Vân Thư không nhịn được đồng cảm với lão sư, nhưng mà…… Vì thân thể của lão sư, hắn làm được!
Cố Vân Thư nhận lấy hộp đồ ăn, xoay người rời khỏi Thiệu phủ, tự mình cầm dược thiện đưa đến tận tay Thẩm Nguyên, nhìn ông xuống xong mới về nhà.
Sự náo nhiệt ở Thiệu phủ đã ngừng lại, nhưng người Cố gia đều rất vui vẻ.
Đặc biệt là Cố Đại Phượng, trước đây bà chưa từng nghĩ sẽ có một ngày đệ đệ và chất nhi của mình sẽ trở thành người đọc sách có công danh, thậm chí còn được Hoàng Thượng ban thưởng, khiến mọi người hâm mộ.
Bà cho rằng cả đời này mình sẽ phải ngày ngày giặt quần áo nấu cơm làm ruộng, thỉnh thoảng lại đến Cố gia cãi nhau với lão tú bà họ Triệu kia, sống qua ngày.
Nhưng hiện tại, hai người đệ đệ của bà, còn có chất nữ chất nhi, thậm chí cả trượng phu và nhi tử mình cũng sống khỏe mạnh có tiền đồ. Chỉ tiếc cho…… Mộ Lan nhà bà, nếu con bé còn sống thì thật tốt.
Xế chiều hôm đó, có lẽ do Cố Đại Phượng quá vui mừng hoặc là do quá xúc động, cho nên không kiềm chế được mà uống thêm hai ly, say khướt dựa đầu vào giường thì thầm một hồi lâu.
Sáng hôm sau, Dịch Tử Lam lại xuất hiện trước cửa Thiệu phủ, biểu tình trên mặt vô cùng ung dung đắc ý.
Cố Vân Đông nhướng mày: “Giải quyết xong rồi à?”
“Không phải vậy sao?” Dịch Tử Lam chẳng hề khách sáo tự nhiên bưng ấm rót nước cho mình, quay đâu sai sử hạ nhân trong Thiệu phủ nấu cho mình chén mì, nói bản thân còn chưa kịp ăn bữa sáng.
Đến khi người đi rồi, hắn mới nói với Thiệu Thanh Viễn và Cố Vân Đông: “Hoàng Thượng đã rút lại ý nghĩ kia rồi.”
“Ngươi nói như thế nào?”
“Ta? Tất nhiên là nói sự thật rồi.” Hắn phí hết miệng lưỡi, còn phải cố gắng không để lại dấu vết, tránh để cho Hoàng Thượng hoài nghi.
Kể cả tiến cung, cũng phải nghĩ một cái cớ xong mới đi được.
Vào Ngự Thư Phòng, đầu tiên hắn bàn bạc công vụ với Hoàng Thượng trước, sau đó mới nhắc đến đến thánh chỉ và đồ vật mà Hoàng Thượng ban thưởng cho phụ tử Cố gia ngày hôm qua, tiếp theo thành công dẫn dắt chủ đề đến Cố Vân Thư.
“Ta nói, bây giờ Cố Vân Thư là đệ tử của Thẩm Nguyên. Thẩm Nguyên tiên sinh vẫn luôn dùng phương pháp thực tiễn để dạy học, có lẽ hắn đã sớm vạch rõ lộ trình cho Vân Thư nên đi như thế nào rồi. Đến phủ thành huyện thành rèn luyện chắc chắn không thể thiếu, đặc biệt là Cố Vân Thư tuổi vẫn còn nhỏ, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, khẳng định hắn sẽ sớm vào triều làm quan. Thông thường quan viên còn trẻ tuổi một chút làm việc đều sẽ không quá ổn định, đặc biệt là chưa từng trải qua sóng to gió lớn, rất dễ khiến người khác không tin phục. Thẩm Nguyên nhất định sẽ không đành lòng để mất một nhân tài như vậy đâu, xem chừng đến lúc đó Cố Vân Thư sẽ tự mình đến cầu xin Hoàng Thượng cho hắn bắt đầu từ chức quan nhỏ ở địa phương.”
Lắng nghe những lời nói uyển chuyển của hắn một lúc.
Hoàng Thượng đương nhiên cũng nhận ra ý tứ của hắn, bởi vì tương lai Cố Vân Thư có thể sẽ cống hiến cho Đại Tấn, nên thăng quan từng bước một từ một địa phương thích hợp. Sự sắp xếp của Thẩm Nguyên là con đường tốt nhất, không chỉ có mình ông ấy luyến tiếc bỏ phí Cố Vân Thư, mà ngay cả hoàng đế như hắn cũng không nỡ.
Nhưng nếu làm phò mã thì không thể đến địa phương khác nhậm chức.
Hoàng đế cân nhắc lợi hại, cảm thấy để Cố Vân Thư làm phò mã quả thật cũng không hợp lý lắm, nếu để hắn vào triều làm quan sẽ lợi dân lợi nước hơn nhiều.
Hoàng đế gật đầu tỏ vẻ tán thành, Dịch Tử Lam không cần hỏi cũng biết Hoàng Thượng sẽ không tiếp tục phá đôi uyên ương nữa. MAyy dich
Cố Vân Đông và Thiệu Thanh Viễn nghe xong đầu đầy hắc tuyến, Thẩm Nguyên có lẽ còn không biết, bản thân mình ngoài việc dạy học trong thư viện, còn chưa bắt đầu dạy học cho Vân Thư mà đã bị úp một cái nồi to từ trên trời rơi xuống rồi.
Dịch Tử Lam đúng thật là chưa từng nhắc tới hôn sự của Vân Thư và công chúa dù chỉ một chữ, nhưng lại thành công khiến Hoàng Thượng chủ động liên tưởng rồi đưa ra sự lựa chọn.
Cố Vân Đông nhìn về phía Thiệu Thanh Viễn, phu quân nói quả nhiên không sai, Dịch Tử Lam ở trước mặt hoàng thượng, vẫn là…… Vô cùng có chừng mực.
Lúc trước cô còn sợ người này không đáng tin cậy trực tiếp đến cầu xin Hoàng Thượng tứ hôn.
Việc này xem như đã được giải quyết, Cố Vân Đông cũng không hề lo lắng.
Bây giờ yến hội đã xong, Cố Đại Giang cũng đã dần quen thuộc với Kinh Thành, việc tiếp theo là chuyên tâm chuẩn bị cho kỳ thi mùa xuân vào tháng hai năm sau.
Ông vẫn chuyên tâm ở trong nhà đọc sách, có đôi khi Dương Liễu sẽ làm một chút đồ ăn ngon cho ông, có đôi khi lại vừa chăm hoa cỏ vừa chăm sóc ông.
Thật ra Cố Đại Phượng có chút nhớ Biển Hán ở nhà, nhưng bà vừa mới tới, nhi tử cũng đang ở đây, nên bà không về được.
Khó khăn lắm mới đến được Kinh Thành một chuyến, bà muốn đi dạo tất cả các ngóc ngách ở trong Kinh Thành một lần, đến lúc trở về bà có thể kể lại cho Biển Hán nghe.
Bà cũng có thể nhân tiện tìm hiểu các loại đồ gỗ đang lưu hành trong Kinh Thành, sau đó mua một ít về cho ông ấy xem, tranh thủ mở rộng việc buôn bán trong nhà một chút. Dù sao tương lai nhi tử còn phải tham gia thi khoa cử, nhất định sẽ tốn không ít tiền.