Chương 1259: Họa sư
Lúc Cố Vân Đông tìm đến địa chỉ kia, không nhịn được khẽ nhíu mày.
Nơi ở của họa sư kia không thể nói là tốt được, chỗ này có thể nói là xóm nghèo nhất toàn bộ Kinh Thành, rồng rắn hỗn tạp không nói, tỷ lệ phạm tội các loại cũng cao nhất.
Con ngõ nhỏ chật hẹp, còn chưa đi vào trong đã có người phun nước miếng xuống bên cạnh chân bọn họ.
Cố Vân Đông và Thường Nha Nha đều đi ra từ những ngày tháng khó khăn, cho nên bọn họ cũng không thèm để ý đến môi trường sống. Nhưng vấn đề mấy nam tử cường tráng đứng ở ven đường, người nào người nấy dùng ánh mắt đáng khinh nhìn chằm chằm vào các nàng, đánh giá bọn họ từ trên xuống dưới, dáng vẻ cứ như thể đang quan sát xem bản thân có thể động thủ được hay không vậy.
Thường Nha Nha không nhịn được cả người khẽ run lên một cái: “Vân Đông, hay là chúng ta đi đi.” Những người này cứ nhìn chằm chằm khiến nàng không được thoải mái, ngộ nhỡ bọn họ đột nhiên xông tới thì làm sao bây giờ?
Cố Vân Đông cũng thật sự không muốn đi vào bên trong, cô không sợ những người này, nhưng cô chỉ dẫn theo một mình Đồng Thủy Đào, chưa chắc đã bảo vệ được Thường Nha Nha.
Cô nhìn ngó xung quanh, thấy mấy tên khất cái nhìn có vẻ lanh lẹ ở trong góc.
Cố Vân Đông đi qua, ngồi xổm xuống nói mấy câu với bọn họ.
Mấy người khất cái liếc mắt nhìn nhau, gật gật đầu, sau đó vội vàng chạy vào con ngõ nhỏ ở bên trong.
Cố Vân Đông dẫn theo Thường Nha Nha đến một sap hoành thánh ở đầu hẻm ngồi, chờ mấy người kia ra ngoài.
Không bao lâu, một tên khất cái chạy ra ngoài, nói: “Phu nhân, Nghê Khoan Tề không ở nhà, mẹ hắn nói, hắn đã ra ngoài từ sáng sớm rồi.”
“Mẹ hắn có biết hắn đi đâu không?”
“Không biết, nhưng sáng nay có hai vị công tử tới tìm hắn, Nghê lão nương nghe vị công tử đó nói đến vùng phụ cận Bích Ngọc Viên gì đó.”
Bích Ngọc Viên?
Không phải chỗ đó gần Quốc Tử Giám ư? Nơi đó ở ngay sau tửu lâu bọn tới lần trước một con phố.
Nơi đó khá giống với Tân Minh Các, đều nhằm đến một đối tượng khách hàng riêng biệt. Tân Minh Các là các quý phụ nhân, còn Bích Ngọc Viên lại là văn nhân nhã sĩ.
Có không ít học giả sẽ đến đó làm thơ đố từ, tham khảo học vấn, bầu không khí tràn ngập văn hóa.
Tiểu thúc và cậu em vợ Trịnh đi đâu thế?
Cố Vân Đông cho mấy tên khất cái một khối bạc vụn, sau đó lập tức dẫn theo Thường Nha Nha đi thẳng đến Bích Ngọc Viên.
Bọn họ vừa đi, những người ở đầu ngõ lập tức túm tụm lại, hỏi mấy tên tiểu khất cái kia: “Bọn họ là ai vậy? Nhìn giống như phu nhân của gia đình giàu có.”
“Bọn họ cũng tới hỏi thăm Nghê Khoan Tề à? Hai ngày trước cũng có hai vị công tử đến đây, hôm nay lại có hai quý nhân đến, Nghê gia sắp phát tài rồi à?”
“Tiểu tử, vừa rồi các nàng cho ngươi bạc đúng không? Giao bạc ra đây, nếu không ta sẽ cho ngươi đẹp mặt.”
Tên ăn mày kia còn đang dùng răng cắn bạc, nghe được câu cuối cùng thì lập tức hừ lạnh một tiếng.
Nhoáng một cái, sáu bảy tên khất cái từ phía sau xông tới, nhào lên đánh gã nam tử tráng kiện vừa mới nói chuyện kia.
Những người khác trong con ngõ thấy nhưng không thể trách. Mấy tên khất cái này kéo bè kéo cánh, đừng coi thường bọn chúng còn nhỏ tuổi, nhưng đoàn kết lại thì vô cùng hung ác. Đừng ai nghĩ đến chuyện cướp được đồ trong tay bọn chúng, vì bạc bọn chúng có thể liều mạng đó. Tên nam tử tráng kiện này từ đâu chui ra? Vừa nhìn đã biết là không phải ở trong người trong con ngõ này.
Cố Vân Đông, cũng nhìn trúng điểm này, cho nên mới tìm bọn họ tới hỏi giúp mình.
Lúc này cô và Thường Nha Nha đã tới Bích Ngọc Viên.
Có điều bọn họ không vào được. Cô đang định tìm người hỏi thăm hỏi thăm xem Cố Tiểu Khê có ở bên trong không, thì đột nhiên nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc cầm hai bao giấy vội vã chạy vào con hẻm nhỏ đối diện Bích Ngọc Viên.
Đó là cậu em vợ Trịnh? MAyy dich
“Đi, chúng ta qua đó xem thử.” Cố Vân Đông híp mắt lại, dẫn Thường Nha Nha đi theo. Cậu em vợ Trịnh hát ngân nga trong miệng, nhìn dáng vẻ hắn hình như đang rất vui vẻ, thậm chí hắn còn chào hỏi mấy người thư sinh đang đi ngược phía mình trong con ngõ.
Mấy thư sinh kia hẳn là không quen biết hắn, chỉ gật đầu theo bản năng. Lúc hắn đi ngang qua, bọn họ ngơ ngác nhìn nhau, người này là ai thế.
Cố Vân Đông thấy thế thì khóe miệng giật giật, trơ mắt nhìn hắn đi vào một tiểu viện cách đó không xa. Bọn họ nhanh chóng bước đến, lúc cậu em vợ xoay người đóng cửa viện, Đồng Thủy Đào trực tiếp chặn cửa lại.
Cậu em vợ Trịnh sửng sốt, túi giấy dầu trong tay rơi vương vãi dưới mặt đất.
Sau đó sắc mặt đại biến, vội vàng dùng sức đóng cổng lại.
Nhưng hắn phát hiện bản thân mình phải dùng sức đến đỏ bừng cả mặt, mà cô nương thoạt nhìn mỏng manh yếu đuối trước mặt vẫn ung dung chống tay vào cửa, không chút sứt mẻ.
Cố Vân Đông và Thường Nha Nha đi tới, liếc mắt nhìn hắn.
Một cái liếc mắt này khiến cậu em vợ Trịnh nhớ lại cảnh tượng cô hung hãn đạp bốn tên tú tài ở Quốc Tử Giám trước đó, lanh lẹ buông lỏng tay chân, cổng viện bị Đồng Thủy Đào đẩy ra.
“Tiểu thúc ta đâu?”
Cậu em vợ Trịnh nuốt nước miếng, chỉ vào bên trong. Thật ra hắn muốn hét lên thật to, nhưng cổ họng lại chẳng thể phát ra được tí âm thanh nào.
Cố Vân Đông và Thường Nha Nha nhanh chóng bước vào, cậu em vợ Trịnh dậm dậm chân, đóng cổng viện lại, nhặt túi giấy dầu trên đất xong cũng hớt hải chạy vào theo.
Mấy người vừa đi vào nhà, lập tức nghe thấy giọng nói quen thuộc của Cố Tiểu khê phát ra từ bên trong: “Không đúng, cảm giác không đúng lắm, hai người này nhìn chẳng khác nhau là mấy, hay là ngươi vẽ lại một bức khác xem.”
Cố Vân Đông và Thường Nha Nha liếc mắt nhìn nhau, bước qua ngạch cửa thì nhìn thấy hai người đang ngồi trong gian nhà chính. Một người đang vùi đầu vẽ cái gì đó, còn Cố Tiểu Khê thì nhíu mày ngồi bên cạnh xem.
Nghe được động tĩnh, hai người tưởng là cậu em vợ Trịnh đã về nên không ngẩng đầu lên, Cố Tiểu Khê vừa xem tranh vừa hỏi: “Về rồi à? Ngươi mua bánh bột ngô chưa?”
Cậu em vợ Trịnh dè dặt liếc nhìn Cố Vân Đông một cái, mở túi giấy dầu ra đưa cho hai người họ: “Mua về rồi, ăn, ăn đi.”
Cố Tiểu Khê nhận lấy, đang định cắn một miếng, kết quả khi nhìn thấy bức tranh hắn đang vẽ, lại ngừng lại, nói: “Ta vẫn cảm thấy hơi kỳ lạ, ngươi nhìn xem, có nên vẽ tóc của hắn dài hơn một chút không?”
Cố Vân Đông không nói chuyện, thậm chí còn kéo tay Thường Nha Nha ngồi xuống bên cạnh.
Hai người lẳng lặng nhìn, Cố Tiểu Khê và họa sư kia không hề ngẩng đẩu lên cũng chẳng cảm nhận được gì, ngược lại cậu em vợ Trịnh nhìn ngó xung quanh, cả người vô cùng mất tự nhiên.
Một khắc sau, Cố Tiểu Khê mới thở ra một hơi, cắn một miếng bánh ngô đã nguội tanh nguội ngắt, ngẩng đầu lên.
Ngay sau đó, chiếc bánh bột ngô ‘phịch’ một cái rơi xuống bàn, hắn đứng phắt dậy, đẩy ngã chiếc ghế phía sau, làm họa sư Nghê Khoan Tề đang cúi đầu vẽ tranh cũng phải ngẩng đầu lên.
“Sao, sao hai người lại ở đây? Hai người đến đây từ khi nào?”
Cố Vân Đông cười tủm tỉm: “Tiểu thúc, các ngươi đang làm cái gì thế?”
“Chúng ta, chúng ta cái kia……” Cố Tiểu Khê thoáng kinh ngạc, nụ cười trên mặt có chút gượng gạo, vội vàng vươn tay che lại mấy bức tranh ở trên bàn. Nhưng tranh trên bàn lại quá nhiều, hắn luống cuống tay chân, khiến cho không ít giấy vẽ rơi xuống sàn.
Cố Vân Đông bước tới, ngồi xổm xuống nhặt một tờ trong đó lên.