Chương 1260: Vấn đề của Cố Tiểu Khê
Cố Tiểu Khê thấy thế, không khỏi vỗ vỗ mặt mình, từ bỏ việc kháng cự, không che nữa.
Hắn bước đến bên cạnh Nha Nha, nhỏ giọng hỏi: “Sao các nàng lại tìm được chỗ này?”
Thường Nha Nha không nhịn được trừng mắt lườm hắn một cái: “Chàng còn nói nữa à? Nếu không phải mấy ngày nay chàng đi sớm về trễ, thần thần bí bí khiến chúng ta lo lắng sợ chàng học theo thói xấu thì chúng ta cần gì phải đi tìm chàng.”
Thường Nha Nha thở dài phào nhõm một hơi, cũng may là hình như bọn họ chỉ ở đây vẽ tranh thôi, không tệ như như nàng tưởng tượng.
Nhưng Cố Tiểu Khê nghe xong thì lại kinh ngạc mở to hai mắt nhìn: “Học theo thói xấu? Ý nàng là gì? Lo lắng ta học theo thói xấu? Tại sao hai người lại có suy nghĩ như vậy?”
Tại sao à? Đương nhiên là bởi vì hắn thể hiện đủ loại dấu hiệu cho thấy hắn đang học theo thói xấu rồi, chẳng lẽ bản thân hắn vẫn chưa nhận ra à? Thật đúng là đồ đầu gỗ mà.
Cố Vân Đông cầm giấy vẽ đứng lên, cô nhìn về phía Cố Tiểu Khê: “Những bức tranh này…… Là sao thế?”
Cố Tiểu Khê gãi gãi đầu, nhất thời không biết nên nói giải thích thế nào mới tốt.
Nhưng giờ đã bị phát hiện, mà người phát hiện lại là Vân Đông, cho nên dù hắn muốn giấu cũng không giấu được.
Hắn ấp a ấp úng, không biết nên bắt đầu từ đâu.
Một lúc lâu sau, hắn sắp xếp lại từ ngữ, nói: “Ta giới thiệu cho các ngươi một chút, đây là Nghê Khoan Tề, là họa sư chúng ta mời đến, mấy bức tranh này đều do hắn vẽ.”
Nghê Khoan Tề đứng lên, hắn không biết hai người trước mặt mình là ai, nhưng vừa nhìn qua đã biết thân phận bọn họ không đơn giản.
Hắn biết quan hệ giữa cậu em vợ Trịnh và Quận vương gia, là vì lúc nào cậu em vợ Trịnh cũng khoác loác về Dịch Tử Lam ở bên ngoài, rất nhiều người ở Kinh Thành đều biết chuyện này.
Bởi vì Nghê Khoan Tề biết thân phận của cậu em vợ Trịnh nên mới làm việc cho bọn họ.
Nhưng Cố Tiểu Khê thì khác, hắn không khoe khoang về mối quan hệ của mình với Cố Vân Đông và Thiệu Thanh Viễn, hắn nào có cái mặt mũi ấy.
“Đây là nương tử và chất nữ ta.”
Cố Vân Đông gật đầu với Nghê Khoan Tề, hắn ta lập tức đáp lễ.
Cố Vân Đông một lần nữa nhìn về phía Cố Tiểu Khê: “Cho nên các ngươi đang……”
“Cái kia, Vân Đông ngươi cũng biết, ta viết thoại bản mà, thành tích của ta cũng không tệ lắm. Trịnh huynh từng đọc thoại bản ta viết, hắn gợi ý cho ta một ý tưởng, ta cảm thấy ý kiến của hắn không tồi, cho nên ta đang suy xem có nên sửa đổi thoại bản sang một hình thức khác không.”
Xem ra bọn họ ở chung rất tốt, đến cả Trịnh công tử bây giờ cũng thành Trịnh huynh?
Cậu em vợ Trịnh thích đọc thoại bản, nhưng người này rất không có tính kiến nhẫn, lại không có trí tưởng tượng phong phú. Hắn nói với Cố Tiểu Khê, mặc dù thoại bản không có mấy thứ khó hiểu như tứ thư ngũ kinh, nhưng vẫn có một số thứ hẳn không thể lý giải.
Ví dụ như, Cố Tiểu Khê miêu tả một vài đồ nông cụ, cậu em vợ Trịnh không hiểu biết về mấy thứ này, cho nên rất khó để tưởng tượng ra những đồ đạc đó trông như thế nào, có tác dụng gì, tại sao chúng lại được sử dụng như vậy?
Mà những người có thể đọc thoại bản đều là những người có gia cảnh nhất định, đa số những người này chưa bao giờ chân chính trải nghiệm cuộc sống nhà nông, có đôi khi còn chưa từng nhìn thấy ngoài đời. MAyy dich
Một ví dụ khác là khi Cố Tiểu Khê miêu tả một vài tòa kiến trúc đồ sộ giống như lâm viên, đình đài lầu các, hay là chùa miếu của Hoàng gia, hoặc là mấy loại dụng cụ mà các quý nhân hay dùng. Những thứ như vậy, Cố Tiểu Khê căn bản là chưa nhìn thấy bao giờ, chỉ có thể tưởng tượng rồi viết ra một cách khô khan, rất mơ hồ, nếu những thứ này mà bị người am hiểu về mấy thứ này đọc được, ngược lại sẽ khiến người ta chê chê cười hắn.
Ví dụ như khi Cố Tiểu Khê miêu tả một ít châu báu trang sức đeo trên người.
Tóm lại, cậu em vợ Trịnh đưa ra rất nhiều tình huống tương tự làm Cố Tiểu Khê chợt nhận ra.
Điểm mạnh của hắn nằm ở cốt truyện, hắn viết cốt truyện rất tốt, đương nhiên đọc giả rất thích. Tuy nhiên cách miêu tả chính là nhược điểm của hắn, giống như cậu em vợ Trịnh nói, hắn tả lưỡi hái cái cuốc, nhưng rất nhiều người đọc đều không hiểu nó trông như thế nào. Hắn tả nhân vật hóa trang, lại có vẻ không phóng khoáng cho lắm.
Tình huống thế này trong một khoảng thời gian ngắn thì không sao, nhưng về lâu dài, người đọc sẽ ngày càng khó tính, yêu cầu với Vĩnh Phúc cư sĩ cũng sẽ ngày càng cao.
Vì thế Cố Tiểu Khê và cậu em vợ Trịnh bắt đầu suy nghĩ, đột nhiên bọn họ nảy ra một ý tưởng, bọn họ có thể vẽ tranh trong thoại bản, vẽ lưỡi hái cái cuốc, vẽ đình đài lầu các, vẽ diện mạo của nhân vật, như vậy không phải người đọc xem là có thể hiểu ngay lập tức à?
Cố Tiểu Khê hiểu rõ về cuộc sống nhà nông, còn cậu em vợ Trịnh thì am hiểu các hoạt động của tầng lớp thượng lưu, hai người vừa lúc có thể bổ sung cho nhau. Nếu có gì không hiểu thì lại đi hỏi những người khác.
Hai người nói là làm, lập tức quyết định hợp tác làm một phiên bản thoại bản cách tân, nói không chừng còn có thể tạo nên một trào lưu thoại bản mới, đúng không?
Cùng ngày hôm đó, hai người họ lập tức tìm người vẽ tranh, ý định ban đầu của cậu em vợ Trịnh là, tìm một người tú tài tới vẽ tranh. Thứ nhất là để nâng cao đẳng cấp thoại bản của bọn họ, thứ hai là bọn họ cần người có kỹ thuật vẽ tranh.
Ai biết, bọn họ tìm tới hai người Hà tú tài và Trương tú tài, thì người ta lại cảm thấy việc vẽ thêm tranh vẽ vào thoại bản chính là nhục nhã hai người họ, hủy hoại danh dự người đọc sách. Đúng là buồn cười mà, lãng phí hai bữa cơm.
Liên tiếp đụng phải bức tường cứng rắn là hai tú tài nọ, Cố Tiểu Khê đề nghị, không bằng khỏi cần tìm tú tài nữa, bọn có cứ trực tiếp đi tìm họa sư, tìm họa sư cần bạc để sống.
Loại họa sư này mới có thể tận tâm tận lực làm việc, hắn sẽ không kiêu ngạo như hai tên tú tài kia, mà còn có thể lắng nghe ý kiến của bọn họ.
Ngày ấy sau khi bọn họ và Trương tú tài chia tay không mấy êm đẹp, đang muốn rời khỏi tửu lâu nhà họ Tôn thì bọn họ nhìn thấy hai bức tranh treo ở trong góc tường. Hai bức tranh khá đẹp, nhân vật duyên dáng, ý cảnh cũng rất tốt. Hỏi mới biết, hai bức tranh đó được vẽ bởi Nghê Khoan Tề.
Kỹ năng hội họa của Nghê Khoan Tề khá tốt, nghe nói trước kia hắn từng được một gia đình giàu có nhìn trúng tính định mời hắn đến phủ dạy học. Nhưng sau đó hắn bị một người bạn tốt của mình cướp mất, thậm chí còn đồn hắn là người có nhân phẩm tệ hại, khiến cho cuộc sống của hắn vô cùng khó khăn.
Nhất là bây giờ trong nhà hắn còn mẹ già và người vợ bệnh tật, cuộc sống ngày càng túng quẫn, đây cũng chính là nguyên nhân khiến hắn không có tiền phải ở trong khu nhà nghèo.
Hai người Cố Tiểu Khê vừa tới đã giải thích qua tình huống cho hắn, Nghê Khoan Tề chỉ hỏi tiền công, sau đó lập tức đáp ứng.
Hắn còn phải nuôi mẹ và vợ, nên căn bản không có lựa chọn nào khác, đừng nói là chỉ vẽ tranh cho thoại bản, cho dù có bảo hắn đi dọn phân hắn cũng đi, miễn là có tiền công là được.
Nhưng hiển nhiên, Cố Tiểu Khê và cậu em vợ Trịnh trước mắt đều là người không thiếu bạc. Sau khi ký khế thư với Nghê Khoan Tề, bọn họ lập tức đưa cho hắn năm lượng bạc, để hắn cầm đi mua thuốc cho vợ mình.
Mà căn tiểu viện này cũng là bọn họ đi thuê, mặc dù không tiện nghi lắm, nhưng bởi vì gần Quốc Tử Giám, nên bầu không khí rất tốt.
Cậu em vợ Trịnh cực kỳ kiên trì, hắn còn nói nếu có thời thì nên đến Bích Ngọc Viên cách vách ngồi, giao lưu nói chuyện với mấy người đọc sách một chút, như thế sẽ có lợi cho Cố Tiểu Khê phát huy trí tưởng tượng.
Hơn nữa trong Bích Ngọc Viên còn có rạp hát loại nhỏ, thỉnh thoảng nghe diễn kích cũng có thể giúp hắn tìm kiếm linh cảm, đúng không?
Tóm lại là cậu em vợ Trịnh luôn có một đống lý do của riêng mình, mọi chuyện cứ thế được xử lý một cách lặng lẽ.