Chương 1261: Để tiểu thúc tự mình xông pha một lần
Cố Vân Đông nghe hồi lâu mới hiểu ra, sau đó hai mắt sáng lên, đây không phải là bước đầu của truyện tranh sao?
Không đúng, cái này nên coi như là sách minh họa cho thiếu nhi thì đúng hơn nhỉ? Vẫn cách truyện tranh một khoảng quá xa.
Về lý thuyết thì đúng như vậy, có nhiều người thích đọc sách có tranh ảnh, vì nó trực quan hơn.
“Ý tưởng này rất tốt mà? Các ngươi cũng đang làm chính sự, tại sao phải giấu giếm chúng ta làm gì?”
Cố Tiểu Khê gãi gãi đầu, có chút ngượng ngùng nhìn Cố Vân Đông, sau đó lại nhìn nương tử mình một cái, lắp bắp nói: “Ta định, định lập được một chút thành tích rồi mới nói cho các ngươi. Lúc trước ta viết thoại bản có thể thành công như vậy, cũng là nhờ có các ngươi giúp đỡ ta. Ta không muốn cứ dựa dẫm vào các ngươi, hơn nữa ta thành thân rồi cũng đã làm cha người ta, phải tự mình gánh vác trách nhiệm. Ta muốn trở thành chỗ dựa cho vợ và con ta, cho nên ta muốn thử sức một lần.”
Thường Nha Nha nghe xong thì ngẩn người, hốc mắt phiếm hồng: “Chàng, con người chàng thật là……”
Cố Vân Đông cũng thoáng sửng sốt: “Tiểu thúc, ngươi đạt được thành tựu như hiện giờ là nhờ vào chính bản lĩnh mình. Chúng ta cùng lắm chỉ phụ giúp một chút mà thôi.”
“Không.” Cố Tiểu Khê lại lắc đầu: “Các ngươi không chỉ phụ giúp một chút. Nếu không có các ngươi ở phía sau thúc đẩy ta, có lẽ cả đời này ta sẽ chỉ biết vùi đầu ngoài ruộng. Đừng nói kinh thành, mà ngay cả huyện thành phủ thành có khi ta cũng không đi được mấy lần. Vân Đông, lúc trước ta nói mình cảm thấy hứng thú với kể chuyện, ngươi lập tức cho người dẫn ta tới các trà lâu ở phủ thành nghe kể, còn dựng sân khấu cho ta, để ta kể chuyện cho người dân ở Vĩnh Phúc, tập luyện cách ăn nói, rèn luyện dũng khí và khả năng nói chuyện. Ngươi đã giúp ta đánh trận đầu tiên.”
“Sau đó, ngươi lại tìm cho ta rất nhiều thoại bản, ta đọc xong mới bắt đầu nảy sinh suy nghĩ muốn viết chuyện xưa. Nhưng lúc ấy ta vừa mới thành thân, trong tay chỉ có trăm lượng bạc, hơn phân nửa còn phải cầm đi xây nhà. Là ngươi và đại ca giúp đỡ, cho ta mượn bạc, còn tìm cho ta rất nhiều thư tịch. Đại ca phải tận dụng mọi lúc để đọc sách, mà còn cố gắng dành thời gian dạy ta đọc sách viết chữ. Bước thứ ba, bước thứ tư, ta gần như không cần phải lo lắng, từ đầu tới đuôi, ta chỉ cần liều mạng hấp thu kiến thức, nỗ lực cải thiện khả năng viết lách, viết những câu truyện trong đầu mình ra.”
Nhưng, thoại bản có thể bán khắp nơi, có thể truyền bá khắp phủ Tuyên Hòa, đến tận kinh thành, thì chỉ biết viết thôi là chưa đủ.
Những thứ này không thể thiếu sự trợ giúp của người nhà hắn.
Mãi đến gần đây, Cố Tiểu Khê chợt nhận ra rằng mình quá ỷ nại vào đại ca và Vân Đông.
Lúc trước Vân Đông về kinh thành, trong lòng hắn vô cùng trống rỗng. Sau đó lại tới lượt đại ca rời đi, Cố Tiểu Khê không thể không thừa nhận là mình cảm thấy hoảng hốt.
Cho nên hắn không nói hai lời lập tức xách theo hành lý dẫn vợ con đến đây.
Cố Vân Đông nghe xong, trầm mặc một hồi lâu.
Cô cũng đột nhiên ý thức được, mình đã quá bảo bọc gia đình.
Trước kia cô cho rằng, mình chỉ cần tìm một công việc phù hợp với năng lực họ là được, rồi để bọn họ tự mình nỗ lực, sau đó cô sẽ không quan tâm nữa.
Nhưng khi thực sự đến lúc đó, cô phát hiện ra mình không thể nào mặc kệ hoàn toàn được, cô sẽ không nhịn được mà đưa ra hết ý tưởng này đến y tưởng khác.
Cô nhìn mấy bức tranh trên bàn, đang định góp ý, nhưng lời đến miệng rồi đành phải nuốt trở lại.
Cố Vân Đông đột nhiên nở nụ cười: “Cháu hiểu mà, tiểu thúc, thúc làm rất tốt. Cháu đợi ngày thúc làm ra thành tích, đến lúc đó đến lượt thúc che chở cho cháu nhé.”
Tốt rồi, tiểu thúc tự mình xông pha, hợp tác với người khác, bất kể là thua lỗ hay hay kiếm được lời, đây cũng là một loại trải nghiệm.
Cứ để cho bọn họ tự mình tìm tòi đi.
Lúc Cố Vân Đông ngồi trên xe ngựa, cô nghiêng đầu dựa vào cửa sổ xe tự hỏi. MAyy dich
Lại nói tiếp, từ lúc bắt đầu chạy nạn đến bây giờ đã bốn năm rưỡi. Trong khoảng thời gian này, cả gia đình cô từ ly tán đến đoàn tụ, từ bần cùng đến giàu có, cuộc sống của bọn họ ngày càng tốt đẹp hơn.
Đại cô và đại dượng mở cửa hàng, thu nhận đồ đệ, có hướng đi của riêng mình. Lần này đại cô tới kinh thành, cực kỳ chủ động đi tìm hiểu các loại đồ gỗ đang thịnh hành ở kinh thành, còn cò kè mặc cả mua đồ về cẩn thận nghiên cứu.
Tiểu thúc và tiểu thẩm cũng đã có con, cuốn thoại bản đầu tiên cực kỳ nổi tiếng, bây giờ đã bắt đầu sáng tác cuốn thứ hai, thậm chí cuốn thứ hai này còn định dùng phương thức hoàn toàn mới để viết.
Cha đã thi đậu cử nhân, chẳng bao lâu nữa sẽ phải tham gia kỳ thi mùa xuân, tiến tới ước mơ từ thuở nhỏ.
Mẹ thích trồng hoa, đã mở một tiệm hoa của riêng mình, chú trọng gieo trồng những giống hoa quý hiếm. Bà vẫn luôn chuẩn bị, hy vọng có thể lại trồng ra được một loại hoa nổi tiếng.
Vân Thư và Nguyên Trí đều đang nỗ lực đọc sách, đứa thì thông minh lanh lợi, đứa thì ổn trọng nhẫn nại, hai đứa đều có bạn bè và mục tiêu phấn đấu.
Khả Khả tuy nhỏ tuối, nhưng lại là người xác định sở thích của bản thân và bắt tay vào thực hiện chúng sớm nhất. Ở bên ngoài ăn được món gì ngon, con bé sẽ lập tức chạy về nhà nghiễn ngẫm rồi nấu thử. Nếu không phải vì chiều cao và sức lực không theo kịp thì tay nghề của con bé sẽ chẳng hề kém cạnh đầu bếp nữ ở trong nhà.
Tất cả mọi người đều bắt đầu có con đường riêng phải đi.
Trước kia Cố Vân Đông nghĩ mình có thể giúp được gì thì sẽ giúp, nhưng giờ cẩn thận nghĩ lại, cô phát hiện dường như mọi người rất ỷ lại mình. Hễ gặp phải chuyện gì, bọn họ sẽ đến hỏi ý kiến của cô đầu tiên.
Bắt đầu từ khi nào? Bọn họ đã dần có ý nghĩ của riêng mình từ khi nào nhỉ?
Chính là kể từ sau khi cô rời khỏi phủ Tuyên Hòa, tách xa cha mẹ đại cô tiểu thúc một đoạn thời gian, bọn họ không trưng cầu ý kiến của người nào nữa, mà thay vào đó, họ bắt đầu tìm tòi dò hỏi những suy nghĩ của chính mình.
Nghĩ vậy, Cố Vân Đông không khỏi toát mồ hôi lạnh.
May là cô đã rời đi.
Bằng không, rất có khả năng sẽ hình thành thói quen đưa ra quyết định thay cho bọn họ, ngược lại hại bọn họ.
Như thế này cũng khá tốt.
Cố Vân Đông nhắm mắt, chậm rãi thở ra một hơi, bật cười thành tiếng.
Đồng Thủy Đào đang đánh xe ngựa, nghe thấy tiếng động, không khỏi hỏi: “Tiểu thư, người làm sao vậy?”
Cố Vân Đông ngồi một mình trong xe ngựa, Thường Nha Nha ở lại căn tiểu viện kia, có một số việc hai vợ chồng bọn họ cần phải từ từ bàn bạc, cô sẽ không tham gia náo nhiệt.
Cố Vân Đông vén một nửa màn xe hỏi nàng: “Thủy Đào, đã bao lâu rồi ta chưa đến Cố Ký và Tân Mính Các?”
“Có lẽ là…… Hơn nửa tháng đi?”
“Ngày mai đi Cố Ký xem sổ sách.” Cố Vân Đông cười buông mành xuống, những người khác đều đang bận rộn, cô ngược lại có vẻ rảnh rỗi quá rồi.
Cô cũng phải chăm chỉ làm việc thôi, bằng không sẽ bị mọi người bỏ lại phía sau mất. Quả thật là khoảng thời gian này cô hơi lười, cả ngày ngây ngốc ở trong nhà chẳng buồn nhúc nhích.
Đồng Thủy Đào gật đầu: “Được ạ.”
Nhưng mà, Cố Vân Đông đã quên, ngày hôm sau chính là ngày Cố Vân Thư đến Quốc Tử Giám báo danh.
Cô đã đến Quốc Tử Giám hai lần nhưng chưa từng quan sát lớp học, cũng không biết hoàn cảnh bên trong thế nào.
Sau này Vân Thư phải ở lại trường, cách 10 ngày được nghỉ hưu mộc một lần, mới có thể trở về một chuyến.
Cho nên Cố Vân Đông khá tò mò: “Hay là ta cũng đi xem sao?”
Cô cải tràng thành cái gã sai vặt có lẽ không có gì vấn đề, trước kia cô cũng từng vẽ lông mày rậm hơn một chút, không ai có thể nhận ra.