Chương 1262: Những món đồ mà Cố Vân Đông chuẩn bị.
Thiệu Thanh Viễn liếc nhìn cô, trầm giọng nói: "Đó là phòng trọ nam."
Có thể không nhận ra vấn đề này không? Tuy nói ở trong trường đều là học sinh, họ đều rất chú trọng hình thức, nhưng nếu xuất hiện một hai người không tuân thủ nguyên tắc, đi lại trong phòng trọ mà không mặc quần áo thì phải làm sao?
Tình trạng này không hiếm gặp trong giới văn nhân.
Lỡ như nhìn thấy được, bị đau mắt là chuyện nhỏ, nếu như muốn cô phụ trách thì phải làm sao?
Cố Vân Đông ho nhẹ một tiếng, có chút tiếng nuối thở dài: "Thật sự không thể đi sao?"
"Không thể" Thiệu Thanh Viễn kiên định lắc đầu: "Để ta đưa Vân Thư qua đó là được rồi, nàng có điều gì muốn biết thì cứ hỏi ta."
"Được rồi." Cố Vân Đông vừa nhếch miệng, vừa hào hứng bừng bừng thu dọn đồ đạc cho Vân Thư.
"Chăn đệm phải mang theo, không khí lạnh đã đến, chăn đệm phải dày một chút. Đúng rồi còn có quần áo, nhân tiện, ấm đun nước và tách trà cũng phải mang theo. Hoặc là đệ cũng có thể mang theo nồi. Nếu đồ ăn nhà ăn không ngon, thì đệ có thể tự nấu. Bàn chải, cao đánh răng do tỷ phu làm, bây giờ thời tiết hanh khô, ít nhiều thì đệ cũng phải chăm sóc tốt cho gương mặt của mình, bằng không sẽ trở nên xấu đi, sẽ không ai muốn nói chuyện với đệ. Còn nữa mang nhiều đặc sản một chút, đến lúc đó chia cho các bạn học, tạo mối quan hệ tốt vẫn rất quan trọng."
Cố Vân Thư đi đến bên cạnh Thiệu Thanh Viễn nói nhỏ: "Tỷ phu không phải là tỷ tỷ nói rằng muốn đệ tự lập, mặc kệ đệ sao?"
Thiệu Thanh Viễn liếc hắn rồi đánh hắn một cái: "Đó là hai chuyện khác nhau, nàng quan tâm đệ, đệ không phân biệt được sao. Hơn nữa.." Hắn dừng lại một chút rồi nói: "Tỷ của đệ chưa từng được đến học đường để học, có lẽ cũng muốn trải nghiệm cuộc sống như vậy."
Cố Vân Thư sững sờ, hắn chưa từng nghĩ rằng Cố Vân Đông cũng muốn đến học đường học, nhưng triều Đại Tấn vẫn chưa có học đường cho nữ giới.
Hắn hít sâu một hơi, nhỏ giọng nói với Thiệu Thanh Viễn: "Tỷ phu chờ tương lai đệ vào triều làm quan, đệ nhất định sẽ cố gắng hết sức mình để mở học đường cho nữ tử, huynh và tỷ tỷ tiếp tục nỗ lực, quay về sinh cho đệ một đứa cháu gái, đến lúc đó có thể học ở học đường cho nữ tử."
Thiệu Thanh Viễn cười to một tiếng, ra hiệu đi về phía trước: "Những chuyện đó đệ đừng nghĩ đến vội, xem xem tỷ tỷ đệ đã chuẩn bị những gì."
Cố Vân Thư lấy lại tinh thần, sau đó quay qua nhìn Cố Vân Đông đã đút đường đỏ và kỷ tử vào trong, trong lòng thầm nghĩ: "..." Đây rốt cuộc là chuẩn bị cho hắn hay tỷ ấy vậy?
Hắn nhanh chóng tiến lên, nắm tay Cố Vân Đông: "Đại tỷ đủ rồi, đủ rồi, mười ngày sau đệ lại được nghỉ. Nếu có quên mang thứ gì, lần tới sẽ bổ sung thêm. Hơn nữa tỷ đừng quên sư phụ đệ cũng ở Quốc Tử Giám, thiếu gì có thể đến tìm sư phụ."
Cố Vân Đông nhíu mày nhưng nhìn lại đồ đạc được lấp đầy hai chiếc rương lớn, chỉ có thể tiếc nuối dừng lại: "Được rồi, vậy đệ nhìn qua một chút xem còn muốn mang thêm hay bớt ra không?"
Cố Vân Thư kiểm tra qua một lượt không thiếu thứ gì, hắn muốn lấy ra một chút đồ nhưng ngay lập tức từ bỏ suy nghĩ bởi ánh mắt vẫn luôn nhìn hắn của Cố Vân Đông. Chỉ có thể gọi người đến khiêng hai rương lớn lên xe ngựa.
Cố Vân Đông và Dương Liễu đưa hắn đến cửa lớn, lần này người đi cùng Cố Vân Thư là Thiệu Thanh Viễn.
Hai người đi lên xe ngựa cùng hai rương đồ lớn, đi thẳng đến Quốc Tử Giám. MAyy dich
Quốc Tử Giám vẫn như mọi khi chật kín người, nhưng so với cuộc thi khảo trước đó thì vẫn ít người hơn, nhiêu hơn nữa là những chiếc xe ngựa đỗ ở bên ngoài.
Cố Vân Thư cầm giỏ sách đi xuống xe ngựa, cầm hộ tịch đi đến cổng đăng ký, sau khi cầm được bảng số của trường học, sẽ có sư huynh ở Quốc Tử Giám dẫn vào bên trong.
"Phòng học bình thường có loại tám người, sáu người, bốn người, ngươi may mắn rút được phòng bốn người, phòng học ở phía nam, mới đi bên này."
Bởi vì người đến học tập ở Quốc Tử Giám hơn phân nửa là đều là con cháu của quan viên, vì để tránh gây mâu thuẫn, nơi ở được phân chia một cách công bằng, đều dùng bốc thăm để quyết định.
Nhưng, nếu có người đồng ý muốn thay đổi, chỉ cần đến chỗ giám sát bên kia nói rõ tình huống, hơn nữa phải chứng minh là tự nguyện thì có thể đổi.
Một đám thư sinh như Cố Vân Thư đều thi vào được, hầu như những người tham gia thi tuyển sinh đều là những người bình thường, hoặc những hộ có tiền nhưng không có thế.
Đương nhiên là cũng có một số quan viên ở kinh thành đông con, nhưng danh ngạch tiến cử lại ít nên chỉ có tự mình đi thi.
"Phía đông phòng học là nhà ăn, lúc thi khảo trước đó có lẽ ngươi đã đi qua. Phía tây là một hồ nước, phong cảnh cũng không tệ, nếu có hứng thú có thể đến đó đi dạo một chút, làm thơ điều đó cũng không tệ. Đúng rồi, ngươi nhất định phải cẩn thận, rơi xuống nước sẽ không hay."
Sư huynh vừa nói chuyện vừa dẫn bọn họ đi một vòng, từ cổng đến trường học còn khoảng cách rất ngắn.
Quốc Tử Giám còn có khuân vác hành lý, nếu hành lý quá nhiều không thể mang vào, có thể thuê một hoặc hai người giúp đỡ.
Lúc này phía sau bọn họ có một người khuân vác dùng gậy để vác hai chiếc rương lớn của Cố Vân Thư.
Đi thẳng đến cửa lớn phòng học, bên tai lập tức truyền đến nhiều loại âm thanh.
Cố Vân Thư tò mò đứng ở cửa nhìn vào, sau đó theo sư huynh đi vào.
Gần như đi đến vị trí trong cùng mới dừng lại, cầm danh sách trong tay, so sánh một chút rồi nhìn qua, cười quay đầu lại nói: "Đến nơi rồi, phòng số hai chữ Trúc, đây là phòng của ngươi."
Thiệu Thanh Viễn nhìn qua phòng ở, không gian cũng khá lớn, bên phải có một dãy giường. Bởi vì có bốn người ngủ, giường ngủ cũng khá lớn, vị trí trong cùng và ngoài cùng đã có người ở, chỉ còn hai vị trí ở giữa là chưa có chăn gối.
Bên trái phòng có bốn tủ quần áo, còn có mấy cái kệ để chậu rửa mặt, gần cửa sổ còn có hai chiếc bàn lớn, cùng bốn chiếc ghế, những thứ khác thì chưa có.
Học tử kia nhìn thấy thế, cười nói: "Ta đã đưa các ngươi đến nơi, trước tiên thu dọn giường đi, hôm nay là tới đưa tin, sáng sớm ngày mai sẽ có người đến thông báo tập hợp."
"Đa tạ sư huynh."
"Cáo từ."
Vị học tử đó rời đi, Cố Vân Thư mới bước vào cửa, lúc này ký túc xá không có ai, hai người đến trước có khả năng đã đi ra ngoài.
Người khuân vác đặt hai chiếc rương lớn trên đất, nhận số bạc lẻ từ Thiệu Thanh Viễn, cảm ơn rồi vui vẻ rời đi.
Cố Vân Thư đánh giá một vòng phòng, khẽ gật đầu tỏ vẻ hài lòng.
"Tỷ phu huynh đợi đệ ở đây một chút, đệ đi thu dọn một lát rồi đi thăm phu tử." Hắn nói xong thì mở chiếc rương lớn lấy ra nệm giường và vỏ chăn, trải lên giường.
Thiệu Thanh Viễn gật đầu, bọn họ đã có hẹn với Thẩm Nguyên, họ sẽ ăn trưa ở Thẩm gia.