Chương 1263: Bạn cùng phòng.
Có điều Thiệu Thanh Viễn cũng không ngồi đó, thấy Cố Vân Thư có thể tự mình thu dọn thì đi ra cửa: "Ta đi dạo một vòng."
Thê tử hắn rất tò mò về Quốc Tử Giám, sau khi hắn quay về sẽ kể cho nàng nghe.
Cố Vân Thư gãi gãi đầu, có gì mà phải đi xem xung quanh vậy? Tỷ phu của hắn từ khi nào lại trở nên tò mò như vậy?
Hắn lắc đầu rồi lại tiếp tục dọn giường.
Vừa trải đệm xong đang định lấy chăn từ trong rương ra thì có một người từ bên ngoài đi vào. Người này một thân một mình, sau lưng một túi đồ lớn, cùng với chăn đệm giường.
Nhìn thấy hắn, Cố Vân Thư có chút sửng sốt: "Là huynh!"
Người này không phải là người mà lúc công bố kết quả thi chiêu sinh hắn đã gặp ở cổng sao? Hắn kích động nói với mình, mình đứng thứ ba trong kỳ thi đó?
Nhìn thấy Cố Vân Thư trên khuôn mặt người này xuất hiện một nụ cười tươi: "Cố Vân Thư? Ngươi cũng ở đây sao?"
Cố Vân Thư gật đầu: "Ta còn chưa thỉnh giáo huynh đài danh tính."
"Ta là Lê Dũng, người của phủ Vĩnh Ninh vừa mới hai mươi hai tuổi, lần này tham gia chiêu sinh đứng thứ một trăm hai mươi. Thật không ngờ ta có thể được ở cùng phòng với người đứng thứ ba của trường."
Lê Dũng nhìn qua phòng chỉ nhìn thấy một chiếu còn trống, lại là ở bên cạnh Cố Vân Thư, ngay lập tức cười trong vui sướng, lập tức đặt chăn với đệm lên giường.
Cố Vân Thư nhìn hắn gật đầu cười: "Ta là Cố Vân Thư đến từ phủ Tuyên Hoà, chín tuổi, rất vui khi gặp ngươi."
Người này lại là người của phủ Vĩnh Ninh, nếu không phải đi chạy nạn, hắn cũng là người của phủ Vĩnh Ninh.
Lê Dũng tính tình cởi mở, quay người lấy từ trong túi ra một nắm đồ vật: "Đây là măng khô, là đặc sản của chỗ ta, không biết ngươi đã nghe qua chưa. Ta nghe nói Quốc Tử Giám có nhà ăn nhỏ, có thể tự nấu, lát nữa ta nấu cho ngươi ăn thử."
Măng khô? Cái này hắn biết, lúc trước đại tỷ hắn có mang từ phủ Vĩnh Ninh về, chính là loại này, còn chia cho Liễu Duy một ít. Liễu lão gia ăn xong khéo léo hỏi xem có còn hay không.
Thứ Lê Dũng mang ra, vừa nhìn đã thấy được phơi nắng một cách tỷ mỉ.
"Đa tạ." Hắn thật sự đã lâu rồi chưa được đến phủ Vĩnh Ninh ăn măng khô ở đó làm, cho dù là lúc hắn ở nhà cũ Cố gia bởi vì khoảng cách quá xa, thôn bọn họ cũng không thích hợp trồng tre, lượng măng khô cũng thấp, nên hắn không có cơ hội ăn vào thời điểm đó.
Cũng may, quá khứ đã qua rồi.
Cố Vân Thư cất kỹ măng khô, quay đầu lấy từ trong rương ra vài lọ đồ hộp đưa cho Lê Dũng một lọ.
Lê Dũng trợn tròn hai mắt: "Thứ này không rẻ nha, ngươi cho ta sao?"
"Có qua có lại." Đại tỷ nhét cho hắn thật sự khá nặng.
Lê Dũng nhướng mày, cũng không khách sáo vui vẻ cất đi, sau đó cúi người hỏi: "Cố tiểu huynh đệ, thành thật nói cho ta biết, nhà ngươi rốt cuộc xuất thân thế nào? Lần trước gian lận trong thi khảo đó, những người đứng cạnh Tề Tửu đều là người thân của ngươi sao?"
Cố Vân Thư nhún vai đẩy hắn ra: "Mau chóng thu dọn đồ đạc, lát nữa mọi người sẽ quay trở lại."
Vừa dứt lời đã có người đi vào.
Trên tay người này còn cầm một hộp đồ ăn, trên người mặc quần áo gấm, gia cảnh hẳn là không tệ.
Hắn ngẩng đầu nhìn thấy trong phòng có hai người khẽ gật đầu nói: "Tại hạ là Đường Duệ, hai vị huynh đài hữu lễ."
Lý Dũng vội vàng đứng thẳng người lên: "Lý Dũng."
"Cố Vân Thư."
Đường Duệ gật đầu, sau đó dừng lại trên người Cố Vân Thư một giây.
Là vì cuộc thi chiêu sinh lần này mà không ai là không biết đến Cố Vân Thư.
Sau khi Đường Duệ chào hỏi xong thì đặt hộp cơm ở trên bàn học sau đó mở ra, mang ra vài đĩa bánh ngọt.
Lê Dũng vừa nhìn đĩa bánh ngọt hoa văn các kiểu, không nhịn được mà nuôt nước miếng, nhìn trông có vẻ rất ngon.
Tuy nhiên Đường Duệ lại tỏ ra khá lãnh đạm, toàn thân phát ra khí tức không ai được đến gần, Lê Dũng có tính cách vui vẻ hướng ngoại cũng không có cách nào mở lời trong tình huống này.
Ngược lại Cố Vân Đông lại cầm một lọ đồ hộp đi đến đặt trước mặt hắn.
Đường Duệ tò mò ngẩng đầu: "Làm sao vậy?"
"Cái này cho ngươi, là đại tỷ ta nói ta mang đến, nói bạn cùng phòng nên quan tâm chăm sóc lẫn nhau, cần có quà tặng lần đầu gặp mặt để tăng thiện cảm.”
Ánh mắt Đường Duệ nhìn xuống lọ đồ hộp, hắn dừng lại, vươn tay nhận lấy: "Cảm ơn."
"Không cần cảm ơn."
Đường Duệ vốn định mở cái lọ ra nhưng hắn lại nhìn thấy Cố Vân Thư vẫn đứng đó, nghĩ nghĩ một chút rồi không xác định hỏi: "Ta không mang theo gì cả, đĩa bánh ngọt này là do hạ nhân nhà ta mang đến, ngươi có muốn ăn thử không?"
"Tại sao lại không biết xấu hổ như vậy chứ?" Cố Vân Thư cười vẫy vẫy tay, nhưng trong nháy mắt lại nghiêm túc nói: "Nhưng nếu ngươi muốn đáp lại thì bọn ta không thể từ chối được, bọn ta không nên cự tuyệt lòng tốt của ngươi. Mọi người về sau đều là bạn cùng phòng không nên trở mặt với nhau, bọn ta sẽ nhận, cảm ơn."
Lê Dũng, Đường Duệ: "..." Không hổ là người đứng thư ba trong kỳ thi, có thể đưa ra lý do như vậy chỉ vì muốn ăn.
Có điều Cố Vân Thư đi trước rồi, Lê Dũng cũng vội vàng đưa măng khô của mình đến.
Sau đó hai người lấy hai miếng bánh ngọt ăn.
Lê Dũng ăn vô cùng thích thú, Cố Vân Thư sau khi ăn được hai miếng thì cảm thấy có chút ngán.
Miếng bánh ngọt này nhìn bên ngoài thì rất ngon nhưng ăn vào thì quá ngọt, vẫn là muội muội mình làm ngon hơn.
Sắc mặt Cố Vân Thư nghiêm túc để một miếng bánh trở về: "Vừa rồi ta cho ngươi một lọ, thật xin lỗi ta đã lấy hai miếng, cái này vẫn nên trả lại cho ngươi thì hơn."
Lê Dũng đã ăn hết miếng thứ hai: " …" Bằng hữu ngươi đừng lừa ta như thế chứ.
Hắn chớp chớp mắt, vội vàng chuyển chủ đề: "Đường huynh vừa rồi ta nghe huynh nói bánh ngọt này là hạ nhân của huynh mang đến, huynh là người kinh thành sao?"
"Đúng vậy" Đường Duệ gật đầu.
Sau đó hắn cũng không nói gì nhiều, nhìn có vẻ là người trầm mặc ít nói.
Cũng may Vân Thư và Lê Dũng không phải người nghiêm túc, họ cũng vui vẻ nói vài lời, lại trở nên quen thuộc với nhau.
Đang nói chuyện thì có một người từ ngoài cửa đi vào.
Ba người đồng loạt nhìn, thấy người đi hơi cúi đầu, bê một chậu gỗ trong tay nhưng trong chậu không có nước, ngược lại quần áo lại ướt sũng.
Ba người Cố Vân Thư không khỏi đứng lên: " Ngươi."
Hắn vừa mới mở miệng, ba bốn người từ ngoài cửa đi vào, người thủ lĩnh bực bội nói với bọn họ: "Nhanh lên, thu dọn đồ đạc của ngươi, theo ta đi đổi phòng."
Người kia thoáng run rẩy, cũng không biết là đang sợ hay đang lạnh.
Hắn đặt chậu gỗ ở trên mặt đất nhỏ giọng: "Có thể cho ta thay bộ quần áo khác được không?"
"Ngươi nhiều chuyện như vậy làm gì? " Người thủ lĩnh mất kiên nhẫn đạp hắn một cái, người kia đứng không vững ngã khụy xuống đất.
Những người khác cười ầm lên. MAyy dich