Chương 1265: Tiên hạ thủ vi cường
Từ Nhạc da mặt run lên: “Xem ra ngươi rất rõ ràng, một khi đã như vậy, ngươi vẫn không muốn đổi?”
Người tùy tùng phía sau hắn cũng nói: “Đúng vậy, chỉ đổi phòng thôi mà, đối với các ngươi cũng không có gì xấu. Sau này mọi người cùng chung sống hoà bình, thậm chí chúng ta còn có thể che chở ngươi, lúc ngươi gặp phiền toái ta cũng sẽ giúp ngươi. Cớ sao không làm vậy chứ?”
“Đúng vậy, Cố Vân Thư, e rằng ngươi không biết bị cô lập đáng sợ như thế nào. Về sau, Quốc Tử Giám không ai dám giúp ngươi, ngươi ăn cơm sẽ ăn trúng sâu, ngươi đi nhà xí sẽ bị người hất nước, ngươi đi đường sẽ bị người xuống hồ, chăn của ngươi sẽ bị người nhúng nước, sách vở của ngươi sẽ bị người xé rách. Mỗi ngày ngươi chỉ cần đối phó với những việc này đã đủ mệt, căn bản không có cơ hội học tập, ngươi hiểu không?”
Khóe miệng Cố Vân Thư khẽ co giật, cái này……
“Cảm ơn ngươi đã nói cho ta biết những chuyện này, hiện tại trong lòng ta đã có chuẩn bị, sẽ sớm phòng bị.”
“Ngươi……” Người tùy tùng phía sau Từ Nhạc quả thực khó có thể tin được, không thấy Đường Duệ và Lê Dũng đều thay đổi sắc mặt sao? Tiểu tử này quả nhiên nghé con mới sinh không sợ cọp.
“Cố Vân Thư, chuyện này không chỉ là vấn đề của ngươi, ngươi còn có thể vì vậy mà liên lụy đến người nhà.” Từ Nhạc cười mỉa.
Hắn ta cho rằng nói ra những lời này, ít nhất khiến hắn có chút băn khoăn.
Không ngờ ánh mắt Cố Vân Thư bỗng chốc sáng lên: “Được, được, ngươi đi tìm người nhà ta gây phiền toái đi.”
Tuy rằng tỷ phu của hắn là quan tam phẩm, nhưng quan tam phẩm có thực quyền và không thực quyền, cũng có sự khác nhau, chí ít ở trong kinh thành này, cho dù quan nhất phẩm muốn quấy rầy tỷ phu hắn, thì cũng phải suy xét hậu quả.
Từ Quốc Công dám tìm tỷ tỷ và tỷ phu của hắn gây phiền toái cũng không thành vấn đề, chỉ cần bọn họ có can đảm này là được.
Mọi người nhìn đến trên mặt hắn mang theo tia hưng phấn, chỉ cảm thấy cực kỳ khó tin.
Cố Vân Thư này có thù oán với người nhà hả? Dám ước người nhà gặp xui xẻo??
Sắc mặt Từ Nhạc xanh mét: “Cố Vân Thư, ngươi thật sự không sợ sao?”
“Ta sợ, ta sợ muốn chết. Nhưng ta vẫn không muốn đổi phòng.”
Từ Nhạc cười nói: “Được, rất tốt, vậy thì không thể trách ta được.” Hắn quay đầu, nói với người tùy tùng phía sau: “Đi, mau mang hai chậu nước tới đây.”
Hai người tùy tùng phía sau hắn quay đầu rời đi, còn lại một người tùy tùng: “……” Không phải đã nói chỉ kích tướng Cố Vân Thư sao?
Hiện tại rốt cuộc là ai kích ai?
Hắn muốn khuyên, nhưng vừa duỗi tay kéo ống tay áo Từ Nhạc, đã bị hắn hất ra: “Tránh ra.”
Hắn chỉ vào Cố Vân Thư: “Nếu ta không làm chút gì đó để cho ngươi cảm nhận một chút, sợ là ngươi cho rằng ta chỉ đang hù dọa ngươi mà thôi.” MAyy dich
Lê Dũng thấy thế, có chút nôn nóng nhìn Cố Vân Thư, thấy vẻ mặt hắn không chút sợ hãi, nhất thời cảm thấy đau lòng.
Hắn chỉ có thể nhìn về phía Đường Duệ, thấp giọng hỏi: “Bây giờ chúng ta phải làm gì đây?”
Đường Duệ nhíu chặt mày, nhanh chóng động não. Hiện tại biện pháp tốt nhất là đi tìm Quản lý túc xá nói rõ tình huống.
Hắn dừng một chút, đang muốn mở miệng, đã nghe thấy Cố Vân Thư hừ lạnh một tiếng: “Cái gì mà làm sao bây giờ? Đương nhiên là ra tay trước là tốt nhất, đồ ngốc.”
“A?” Lê Dũng sửng sốt, còn chưa kịp phản ứng, đã nhìn thấy Cố Vân Thư đi về phía Từ Nhạc.
Từ Nhạc nhướng mày: “Như thế nào? Bây giờ biết hối hận rồi sao? Ta nói cho ngươi biết, cho dù bây giờ ngươi đồng ý đổi phòng, cũng không dễ dàng như vậy. Nhưng nếu ngươi ngoan ngoãn nhận sai, lại……”
Lời còn chưa nói xong, Cố Vân Thư đột nhiên đổi hướng gót chân, trực tiếp đi tới cửa.
Từ Nhạc nhíu mày: “Ngươi muốn đi cáo trạng?” Hắn đẩy bên người tùy tùng bên cạnh một cái: “Bắt người về cho ta.”
Người tuỳ tùng tiến lên, nhưng mà tay còn chưa vươn ra, đã nhìn thấy Cố Vân Thư đóng hai cánh cửa phòng túc xá lại, nháy mắt đã ngăn tầm mắt của mấy người xem ở bên ngoài.
Sau đó xoay người, xoắn tay áo dài lên, nói: “Không, ta không có ý định đi cáo trạng, ta muốn, đóng cửa đánh chó.”
Vừa dứt lời, hắn trực tiếp xông lên, không nói hai lời trực tiếp đá Từ Nhạc ngã xuống đất.
Mọi người: “……” Chỉ là, rất đột ngột.
Còn nữa, nếu ngươi muốn đá người, ngươi xoắn tay áo lên làm gì?
Từ Nhạc bị đá choa choáng váng, hắn không nghĩ tới người này cũng dám động thủ, hơn nữa xuống tay mạnh như vậy.
Vẫn là tuỳ tùng kia của hắn phản ứng nhanh, lập tức kinh hãi giận dữ: “Cố Vân Thư, ngươi đang làm gì đấy?”
“Trước đây không lâu, đại tỷ ta vừa làm mẫu cho ta, còn hung hăng giáo dục ta một trận, vô cùng trịnh trọng nói với ta, có thể động thủ thì không được trì hoãn, bằng không người chịu thiệt chính là mình. Nếu hôm nay ta không nghiêm túc nghe theo lời dạy dỗ của đại tỷ, sau này đại tỷ sẽ tức giận.”
Cố Vân Thư mang vẻ mặt vô tội nói với người tuỳ tùng kia, dáng vẻ giống như mình cũng là bất đắc dĩ.
Người tuỳ tùng lập tức nghẹn một chút: “Ngươi, ngươi……”
“Cố Vân Thư!!” Từ Nhạc ôm ngực, chậm rãi đứng lên, sắc mặt lại vô cùng kém, ánh mắt âm trầm, mang theo tia hung ác.
Hắn quay đầu nhìn, liếc mắt nhìn thấy được cây đòn gánh được đặt ở một bên. Đó chắc là khi Kiều Chí Vi xách hành lý vào, thuận tay đặt ở đó, lúc này bị Từ Nhạc nắm trong tay, không nói hai lời đập xuống đầu Cố Vân Thư.
“Cẩn thận.” Đường Duệ kêu lên một tiếng sợ hãi.
Cố Vân Thư nghiêng đầu tránh đi, xoay người lại một cước đá Từ Nhạc ngã xuống đất.
Lúc này Cố Vân Thư không cho hắn có cơ hội đứng lên, xoay người ngồi lên, trực tiếp ngồi trên người hắn bắt đầu đánh.
Từ Nhạc hét lên một tiếng: “Cố Vân Thư, ngươi dám, ngươi cũng dám động thủ với ta. Dừng tay, mau dừng tay.” Hắn muốn giãy giụa, muốn xoay tay lại, lại phát hiện mình không phải là đối thủ của hắn.
Hai mắt lập tức đỏ ngầu, gọi tuỳ tùng kia: “Ngươi chết rồi sao? Còn không mau đánh hắn.”
Người tuỳ tùng tia hơi sửng sốt, vội vàng hoảng sợ xông lên.
Đường Duệ híp mắt lại, nói với Lê Dũng bên cạnh: “Lên hỗ trợ.”
Dứt lời, hắn đi lên túm lấy tay tùy tùng kia, kéo hắn sang một bên.
Lê Dũng nhìn trái nhìn phải, cuối cùng hung hăng vỗ đùi: “Ta liều mạng.”
Việc đã đến nước này, cho dù bọn họ không muốn động thủ cũng không thoát khỏi liên can. Dù sao Từ Nhạc muốn tính sổ, nhất định tính cả bốn người, ai cũng không trốn thoát.
Lê Dũng xông lên muốn giúp Cố Vân Thư, sau đó phát hiện…… Căn bản không có khe hở cho hắn động thủ. Một mình Cố Vân Thư có thể đánh Từ Nhạc đến không còn sức phản kháng.
Hắn nhìn trái nhìn phải, phát hiện Đường Duệ suýt nữa không kéo được người tuỳ tùng kia, lập tức xông lên ôm chặt người tùy tùng.
May mắn, hai tên tuỳ tùng kia đã ra ngoài múc nước, bằng không bọn họ còn có thể không ngăn được.
Lúc Kiều Chí Vi đi ra, nhìn thấy Từ Nhạc lúc nãy còn vênh váo tự đắc hất nước vào mình, đang bị Cố Vân Thư cưỡi trên người mà đánh, tuỳ tùng kia của hắn ta muốn hỗ trợ lại bị Đường Duệ và Lê Dũng ôm chặt.
Chỉ là: “……” Hình ảnh rất đáng sợ.
Kiều Chí Vi ở bên trong thay quần áo, đương nhiên cũng nghe được động tĩnh bên ngoài, trong lòng hắn cũng sốt ruột, nhưng quần áo ướt trên người lại có chút phức tạp, lúc hắn cởi rất khó khăn.
Lại nghe được không khí giương cung bạt kiếm bên ngoài, trong lòng khẩn trương, cho nên càng thêm luống cuống tay chân.
Chờ đến khi thay quần áo xong, tình thế đã trở thành dạng hắn không dám nhìn.