Chương 1266: Thiệu Thanh Viễn đã trở lại
Đường Duệ thấy hắn đi ra, lập tức hét một tiếng: “Mau đi đóng cửa sổ lại.”
Kiều Chí Vi ngẩn người, theo bản năng chạy đến bên cửa sổ, đóng cả hai cửa sổ lại.
Chờ đến khi hắn đóng cửa xong, hắn mới ý thức được mình đã làm gì, nhất thời có chút luống cuống.
Cái này, cái này giống như sắp xảy ra chuyện lớn……
Từ Nhạc quả thực không thể tưởng tượng nổi, hắn vừa ngăn chặn nắm đấm của Cố Vân Thư, vừa giãy giụa hét to: “Các ngươi có biết mình đang làm gì hay không? Cố Vân Thư, ngươi biết ta là ai không hả?”
“Ta biết chứ, ngươi tên là Từ Nhạc, là thư sinh mới nhập học của Quốc Tử Giám, không khác gì ta.”
“Ngươi đánh rắm, ngươi biết cha ta là ai không? Cha ta là Từ Quốc Công, a…… Dừng tay.”
Vẻ mặt Cố Vân Thư khinh thường: “Ha, cha ngươi là Từ Quốc Công, cho nên ngươi muốn đi cáo trạng sao?”
“Ta……”
“Ngươi muốn nói cho cha ngươi biết, vốn dĩ ngươi dẫn theo ba người tới tìm chúng ta gây rối, muốn đổi phòng túc xá với chúng ta, kết quả uy hiếp và dụ dỗ không thành, có ý định động thủ, cuối cùng vác đá nện vào chân mình, chính ngươi bị một đứa nhỏ chín tuổi đánh sao. Trời ạ, bị đứa nhỏ chín tuổi đánh, ngươi còn không biết xấu hổ mà đi cáo trạng á? Có thấy mất mặt không, ngươi muốn bị những huynh đệ của người cười chết hả? Muốn để thiếp thị của cha ngươi chế giễu ngươi đến chết.”
Từ Nhạc ngạc nhiên, lúc này mới ý thức được, mình bị một thằng nhóc chín tuổi, đè, xuống, đánh!! Đánh đến không có sức phản kháng.
Cố Vân Thư cười một tiếng: “Không sao, ngươi cứ việc đi cáo trạng. Để cha ngươi tới đuổi ta ra khỏi Quốc Tử Giám, khiến ta không thể đi học, khiến ta không thể tham gia khoa cử. Dù sao người mất mặt mũi cũng không phải ta, dù sao ta mới chín tuổi, đứa nhỏ chín tuổi mà thôi.”
Sắc mặt Từ Nhạc đỏ bừng, chín tuổi có cái gì tốt chứ? Có cần thiết phải nói một đứa chín tuổi không? MAyy dich
Cố Vân Thư cảm thấy cần thiết, hắn chín tuổi, hắn kiêu ngạo, sau này lớn lên thì không thể dùng lý do này để nói nữa, thừa dịp hiện tại có thể lợi dụng, nên dùng nhiều một chút.
Trong khi nói chuyện, hắn lại đấm hai cái.
Hai mắt Từ Nhạc đỏ bừng: “Cho dù ta không nói cho người nhà ta, chính ta cũng có thể tự mình đối phó với ngươi. Ngươi cho rằng bên cạnh ta chỉ có mấy người này sao? Ngươi cứ chờ đi, về sau các ngươi sẽ tốt hơn sao? Ngươi sẽ không sợ ta trả thù sao? Ta sẽ khiến ngươi sống không bằng chết.”
“Không sao, sau này cho dù chăn ta có ướt, giày bị phá, bị đẩy xuống hồ, bị người cười nhạo, ta sẽ đánh ngươi.”
Từ Nhạc cười lạnh: “Ngươi cảm thấy ngươi có bản lĩnh này sao?”
“Còn không phải hiện tại ta đang đánh ngươi sao.” Cố Vân Thư lại đấm một cái.
“A……”
Từ Nhạc đau đớn kêu lên, nhưng không có cách nào đánh trả.
Tuy rằng hắn cũng luyện qua một chút khoa chân múa tay, nhưng thật sự nó chỉ là khoa chân múa tay, ngày thường ham ăn biếng làm không nói, thân thể kỳ thật cũng đã suy yếu rất nhiều, ngay cả thi tú tài cũng là cha ép buộc hắn mới miễn cưỡng theo, cuối cùng thi đậu.
Đối mặt với Cố Vân Thư từ nhỏ luyện võ không bỏ một ngày, Từ Nhạc chỉ có thể bị đánh.
Đường Duệ có chút lo lắng, hắn sợ đánh quá tàn nhẫn, đến lúc đó cho dù Từ Nhạc không cáo trạng, người Từ gia biết cũng sẽ không bỏ qua cho hắn.
Nhưng mà khi hắn nghiêng đầu nhìn, lại phát hiện tuy Từ Nhạc kêu rất thảm, nhưng trên mặt lại không có chút thương tích.
Hắn khẽ thở phào nhẹ nhõm, mà đúng lúc này, bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng gõ cửa, ngay sau đó còn vang lên một giọng nói xa lạ.
Mọi người kinh ngạc cùng sợ hãi.
“Vân Thư?”
Cố Vân Thư hơi dừng tay, quay đầu nói: “Là tỷ phu của ta, Kiều huynh, giúp ta mở cửa một chút.”
Kiều Chí Vi đang không biết phải làm gì, nghe vậy, nhanh chóng gật đầu: “À, được, ta đi mở ngay.”
Hắn vội vàng chạy đến bên cửa, nhéo bàn tay ướt đẫm mồ hôi, thật cẩn thận mở cửa phòng ra.
Kiều Chí Vi cũng không dám mở hết, nhìn thấy một người thanh niên lạnh lùng đứng ngoài cửa, trong lòng kinh hãi, lập tức nhỏ giọng nói: “Ngài, ngài mau vào trong.”
Thiệu Thanh Viễn nhướng mày khó hiểu, trong tay còn cầm một túi giấy dầu, bên trong túi giấy dường như còn tỏa ra mùi thức ăn.
Kiều Chí Vi theo bản năng nuốt nước miếng, đợi Thiệu Thanh Viễn bước vào, lại nhanh chóng đóng cửa phòng lại.
Thiệu Thanh Viễn vừa nhìn thấy tình cảnh trong phòng, không khỏi nhíu mày, nhất là khi nhìn thấy Cố Vân Thư đè trên người một thư sinh, có chút kinh ngạc.
Đường Duệ và Lê Dũng đều có chút khẩn trương, cho dù Vân Thư nói người vừa tiến vào là tỷ phu của hắn, nhưng cũng chỉ là tỷ phu mà thôi, lỡ như hắn cảm thấy Cố Vân Thư ngày đầu đi học đã không an phận thì sao?
Nhưng mà, Thiệu Thanh Viễn lại nhìn bọn họ một cái, sau đó bước chân đổi hướng đi tới bàn học bên cạnh ngồi xuống.
Hắn nhìn thấy trên bàn có một hộp đồ ăn, bên cạnh còn đặt một cái đĩa.
Ừm, vừa lúc.
Thiệu Thanh Viễn mở túi giấy dầu kia ra, gắp từng khối đậu phụ vàng ra đĩa, ngay sau đó chậm rãi ăn một khối.
Ba người Đường Duệ: “……” Người này, không nói chút gì sao?
À, Thiệu Thanh Viễn ngược lại nói, hắn liếc nhìn bọn họ, hỏi: “Các ngươi đều nhìn chằm chằm ta làm gì? Tiếp tục, cứ coi như ta không tồn tại là được.”
Từ Nhạc quả thực cảm thấy không dám tin, Cố Vân Thư còn chưa tính, một đứa nhỏ, xúc động làm việc.
Nhưng người này là tỷ phu hắn, lớn tuổi như vậy, lại dám có thể trơ mắt nhìn mình bị đánh?
Nhưng mà, Cố Vân Thư thật sự tiếp tục động thủ.
Người tuỳ tùng kia thét chói tai, lớn tiếng nói với Thiệu Thanh Viễn: “Ngươi cũng không ngăn cản em vợ ngươi sao? Ngươi có biết người hắn đánh người là ai không? Đó là công tử của Từ Quốc Công phủ, nếu Từ công tử có chuyện gì, các ngươi cũng đền không nổi đâu. Cố Vân Thư không biết hậu quả, ngươi lớn như vậy chẳng lẽ cũng không hiểu rõ sao?”
Thiệu Thanh Viễn vừa ăn một miếng đậu phụ vàng, vừa cẩn thận đánh giá Từ Nhạc một hồi: “Nhà Từ Quốc Công phủ?”
“Không sai!!”
Thiệu Thanh Viễn lại nhíu mày: “Ta nghe nói Từ Quốc Công khi còn trẻ cũng là từng ra chiến trường, một thân đầy máu, không nói cái khác, bản lĩnh này người thường cũng không sánh được. Tại sao con trai của ông ấy…… Ngay cả một đứa trẻ chín tuổi cũng không đánh lại? Nói ra có phải hơi mất mặt không?”
Từ Nhạc và tuỳ tùng của hắn: “……”
Chín tuổi, mất mặt, hai từ này giống như một con dao, đâm sâu vào trái tim của hai người họ.
Đường Duệ cảm thấy Thiệu Thanh Viễn này có thể không phải là tỷ phu của Cố Vân Thư, mà là ca ca của hắn? Ý nghĩ và cách nói chuyện của hai người này giống nhau như đúc.
Cố Vân Thư gần như đã đánh xong, hắn có chút mệt, tay cũng có chút đỏ.
Nhìn Từ Nhạc ngã trên mặt đất, hắn khoanh tay trước ngực hỏi: “Còn muốn đổi phòng không?”
Từ Nhạc thở hồng hộc, trên người đau muốn chết, ánh mắt hung tợn nhìn chằm chằm Cố Vân Thư.
“Hỏi ngươi đấy, ngươi bị câm sao?”
Những lời này có chút quen tai, còn không phải tùy tùng của Từ Nhạc nói với với Kiều Chí Vi sao? Hiện giờ Cố Vân Thư dám trả lời này lại cho hắn.
Từ Nhạc càng thêm nghiến răng nghiến lợi, nhưng ngay sau đó Cố Vân Thư đập vào đầu hắn một cái: “Nói chuyện.”
Từ Nhạc hít sâu một hơi, đôi mắt đỏ lên.
Hắn tự nhủ trong lòng: Tình thế ép buộc, nhưng nó chỉ là kế sách tạm thời mà thôi. Quân tử báo thù, mười năm chưa muộn. Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt.
“Không, đổi, nữa!!” Hắn gần như ậm ừ từ trong cổ họng.
Cố Vân Thư khẽ gật đầu, còn muốn hỏi lại, bên ngoài lại truyền đến tiếng gõ cửa.