Chương 1267: Quản lý túc xá tới
Lúc này tiếng đập cửa vừa dồn dập lại vừa nặng nề, rất nhanh ngoài cửa truyền đến giọng nói của hai tùy tùng khác của Từ Nhạc.
“Từ công tử, Từ công tử, người thế nào rồi? Đường Duệ, mau mở cửa ra, bằng không ngươi sẽ bị xử đẹp.”
“Ta cảnh cáo các ngươi, nếu các ngươi dám động tới một sợi tóc của Từ công tử, sau này coi chừng một chút.”
“Các ngươi biết đắc tội với Từ công tử sẽ có kết cục như thế nào không? Không muốn sống nữa sao?”
m thanh bên ngoài còn kèm theo tiếng đập cửa ‘bang bang bang bang’, tiếng va chạm rất mạnh, khiến Thiệu Thanh Viễn không nhịn được ngoáy lỗ tai.
Hắn nhìn về phía Kiều Chí Vi đang sợ đến phát run: “Còn thất thần ở đó làm gì? Mở cửa ra.”
“Nhưng, nhưng mà, bên ngoài là……” Tất cả bọn họ đều là thư sinh, tay trói gà không chặt, ngăn cản một tuỳ tùng còn được, nhưng ngăn cản ba người, căn bản không ngăn được.
Nhưng mà, đối diện với ánh mắt lạnh lùng của Thiệu Thanh Viễn, Kiều Chí Vi không nhịn được nuốt nước bọt, vẫn đi qua mở cửa.
Cửa vừa mở ra, hắn đã bị người đẩy vào bên trong, lảo đảo trực tiếp ngã xuống đất, nhưng hắn vẫn nhanh chóng đứng lên, đóng cửa lại, trực tiếp chắn tầm mắt của người bên ngoài.
Hai tùy tùng của Từ Nhạc lập tức xông vào, liếc mắt đã nhìn thấy Từ Nhạc ngã dưới đất và Cố Vân Thư đứng bên cạnh hắn, sắc mặt lập tức chuyển biến lớn, không nói hai lời chuẩn bị tấn công Cố Vân Thư.
Đường Duệ vội vàng nói với Lê Dũng: “Giữ chặt hắn.”
Sau đó buông tùy tùng vẫn luôn giãy giụa kia ra, muốn đi lên hỗ trợ.
Nhưng mà hắn vừa đi được một bước, đã nhìn thấy Cố Vân Thư xông lên. Mặc dù vóc dáng hắn nhỏ, nhưng tốc độ phản ứng lại nhanh đến kinh ngạc, hắn dùng một tay bắt lấy cánh tay của một tuỳ tùng, kéo mạnh về phía trước, rồi dùng đầu gối thúc vào bụng người kia .
Ngay sau đó hắn quay người, đi đến trước một tên tuỳ tùng khác, kéo cánh tay của hắn ta, vặn ra sau, trực tiếp đẩy hắn ta ra sau, một cước đạp lên mông người ta.
Nhưng công phu quá nhanh, chỉ trong nháy mắt, hai tuỳ tùng đã ngã xuống đất.
Đường Duệ: “……” Đột nhiên cảm nhận sâu sắc ý nghĩa của câu ‘bách vô nhất dụng thị thư sinh*’.
(*)Bách vô nhất dụng thị thư sinh - 百无一用是书生: trăm chuyện không chuyện nào làm được, ý chỉ bất tài vô dụng.
Những người khác cũng đều sửng sốt, bọn họ cảm thấy mình có chút hoa mắt.
Cố Vân Thư này chẳng những học giỏi, mà giá trị vũ lực cũng cao như vậy sao?
Ánh mắt Lê Dũng càng tỏa sáng, lực đạo trong tay không khỏi nới lỏng, tùy tùng bị hắn bắt lấy nhân cơ hội thoát thân, muốn xông lên hỗ trợ.
Nhưng vừa mới tiến lên một bước, nhìn thấy Từ Nhạc và hai tuỳ tùng khác ngã trên mặt đất, lập tức nuốt nước bọt, quay gót, vội vàng chạy tới đỡ Từ Nhạc.
“Từ công tử, ngài thế nào rồi? Ngài bị thương ở đâu?”
Cả người Từ Nhạc đau muốn chết, cảm giác như xương cốt của mình đều đặt sai chỗ, tuỳ tùng kia vừa đỡ, hắn đã hét lên một tiếng: “Đừng chạm vào lão tử, đau muốn chết.”
Tuỳ tùng vội vàng buông tay ra, trong lòng hoảng hốt, xoay đầu nói với Cố Vân Thư: “Ngươi, ngươi chờ đấy, ngươi đánh Từ công tử bị thương như vậy, đừng nghĩ đến việc ở lại Quốc Tử Giám.”
Cố Vân Thư nhún vai, ba người Đường Duệ vội vàng đứng phía sau hắn.
Đúng lúc này, cửa lại truyền đến âm thanh.
Có thư sinh ở cửa lớn tiếng kêu to: “Kiều Chí Vi, mau mở cửa, quản lý túc xá tới rồi.”
Sắc mặc Kiều Chí Vi chuyển biến lớn, Đường Duệ và Lê Dũng trầm mặc nhìn nhau, nội tâm vô cùng khẩn trương.
Nếu như lúc nãy không có động thủ, bọn họ nghe được quản lý túc xá tới đương nhiên sẽ vui mừng.
Nhưng hiện tại đã động thủ, vậy……
Mấy người Từ Nhạc lại bắt đầu hưng phấn, vui mừng giống như nhìn thấy cứu tinh, hô to: “Quản lý túc xá, cứu mạng, mau cứu chúng ta, Cố Vân Thư hắn muốn giết chúng ta.”
Quản lý túc xá ở ngoài cửa vừa nghe được, sắc mặt nháy mắt trở nên lo lắng: “Mở cửa, Cố Vân Thư, Đường Duệ, các ngươi mau mở cửa, bằng không túc xá sẽ xử lý.”
Kiều Chí Vi gấp đến độ xoay vòng, không biết làm thế nào cho phải.
Thiệu Thanh Viễn thật sự nhìn không nổi, ngước mắt lên nói: “Người quản lý ký túc xá các ngươi đã tới? Các ngươi còn không mở cửa?”
Kiều Chí Vi giật mình, bắt gặp ánh mắt của Thiệu Thanh Viễn, vội vàng chạy tới mở cửa ra.
Quản lý túc xá mang theo thư sinh ngoài cửa xông vào, ánh mắt đầu tiên đã nhìn thấy hai nhóm người giương cung bạt kiếm.
Sắc mặt hắn thay đổi, nhất là khi nhìn thấy người dẫn đầu là Từ Nhạc và Cố Vân Thư, lại càng cảm thấy đau đầu.
“Từ Nhạc, Cố Vân Thư, các ngươi nói cho ta nghe một chút, cuối cùng chuyện gì xảy ra thế này? Lúc này mới khai giảng ngày đầu tiên, các ngươi đã gây sự nhau, còn muốn học hành cho tốt hay không?”
Thư sinh bên ngoài đều tiến vào, có chút tò mò và kinh ngạc nhìn bọn họ, ban đầu các học sinh đương nhiên thấy Từ Nhạc dẫn Kiều Chí Vi một thân ướt đẫm vào phòng, sau đó mơ hồ cũng nghe được một chút tiếng cãi vã, nhưng bọn họ không dám dựa vào quá gần, cho nên không nghe rõ lắm.
Cho đến khi cửa phòng bị đóng lại, bên trong truyền đến tiếng kêu đau đớn của Từ Nhạc, thư sinh bên ngoài mới bị dọa sợ.
Bọn họ nhìn thấy Từ Nhạc bắt nạt người khác cũng chỉ nhìn, loại chuyện đổi phòng túc xá này kỳ thật rất thường thấy, chỉ cần Kiều tú tài kia lui một bước là được, không nhất thiết đắc tội với người như Từ Nhạc, cũng không ai ra mặt cho Kiều Chí Vi.
Cho nên thư sinh bên ngoài đều xem chút náo nhiệt mà thôi, lại cho rằng là chuyện nhỏ, chỉ là đổi phòng túc xá. Không ngờ tiểu bá vương Từ Nhạc này lại bị đánh, có một vài thư sinh cảm thấy hắn đáng đời, nên đánh thì cứ đánh.
Nhưng cũng có mấy người muốn nhân cơ hội lấy lòng Từ Nhạc, lập tức đi tìm người cáo trạng.
Đáng tiếc, hôm nay khai giảng có rất nhiều công việc, lúc đó có thư sinh đi tìm quản lý ký túc xá, hắn lại không có ở đó, một hồi lâu mới trở về. Nếu không, cũng sẽ không đến bây giờ mới xuất hiện.
Nhưng mà, người quản lý túc xá lại tình nguyện không xuất hiện.
Từ Nhạc, hắn quen biết người này, con thứ của Từ Quốc Công, trước kia khi chưa vào Quốc Tử Giám đã nghe qua thanh danh kiêu ngạo và ương ngạnh của hắn.
Người bình thường gặp được hắn, có thể trốn càng xa càng tốt.
Nếu là trước kia, quản lý túc xá cũng để cho đối phương lui một bước, nhường Từ Nhạc một chút.
Nhưng vấn đề là, lần này người đối đầu với Từ Nhạc lại là Cố Vân Thư.
Người khác không quen biết hắn, quản lý túc xá lại vô cùng rõ ràng.
Cố Vân Thư này là đệ đệ của Vĩnh Gia quận chúa, là em vợ của Thiệu đại nhân, là đệ tử nhập môn duy nhất của Thẩm tiên sinh, hai ngày trước Quận vương gia đặc biệt tới đây dặn dò cần người chiếu cố, thậm chí là…… Hoàng Thượng tự mình hạ thánh chỉ khen thưởng và ban thưởng cho người đứng đầu án chín tuổi.
Đau đầu quá, thật sự vô cùng đau đầu, sao hai người này lại đối đầu với nhau chứ?
Người quản lý túc xá vẫn phải nghiêm mặt, trừng mắt nhìn hai người: “Nói chuyện, rốt cuộc chuyện gì xảy ra?”
Tùy tùng bên người của Từ Nhạc lập tức gào khóc, bắt đầu cáo trạng: “Tiên sinh, ngài phải làm chủ cho chúng ta, bốn người bọn họ trong phòng, thừa dịp lúc Từ công tử và ta đơn độc ở trong phòng, ra tay đánh chúng ta, ngài nhìn xem, Từ công tử đã bị bọn họ liên thủ đánh thành như vậy.”
Quao, người này thật thông minh. MAyy dich
Biết Từ Nhạc không muốn người khác nghe được hắn bị một đứa nhỏ chín tuổi đánh, dứt khoát nói bọn họ cùng nhau động tay.
Hai người chống lại bốn người, bọn họ chịu thiệt bị đánh, người khác đều cảm thấy bình thường.
Người quản lý túc xá nhìn thoáng qua Từ Nhạc đang được đỡ ngồi ở mép giường, cơ thể lại đang phát run, trên mặt lộ ra vẻ thống khổ, trong lòng hồi hộp, nhìn về phía Cố Vân Thư: “Chuyện là như vậy sao?”