Chương 1274: Đại cô sẽ trở về phủ Tuyên Hòa
Cố Vân Đông suy đoán không sai, Cố Đại Phượng quả thật muốn trở về phủ Tuyên Hòa.
Kinh thành tuy tốt, nhưng cả nhà không đoàn tụ cùng một chỗ, luôn thiếu một chút cảm giác thuộc về.
Bởi vậy sau khi qua mười lăm tháng giêng, Cố Đại Phượng đưa ra ý nghĩ muốn trở về.
Cố Vân Đông và Thiệu Thanh Viễn sớm đã có chuẩn bị tâm lý, Cố Đại Giang lại nhíu mày một chút: "Không thể ở lại một thời gian nữa sao? Tháng sau đệ sẽ tham gia thi hội, đến lúc đó..."
Ông còn chưa nói hết, Cố Đại Phượng vỗ ông ấy một cái: "Tháng sau ngươi tham gia thi hội, nếu qua, tháng tư còn thi đình, vậy khi nào ta mới có thể đi?”
Cố Đại Giang nhất thời nói không nên lời, Cố Đại Phượng thở dài một hơi, nói: "Ngươi a, hiện giờ thê nhi đều ở bên người, cả nhà đoàn tụ, không có gì phải lo lắng. Vậy tỷ tỷ ngươi cũng phải trở về chiếu cố tỷ phu ngươi ah, bằng không hắn một mình đáng thương không phải sao? Hơn nữa Nguyên Trí cũng phải quay trở lại thư viện Thiên Hải đọc sách, sang năm hắn sẽ thi, sớm trở về sớm định tâm.”
Cố Đại Giang không nói gì nữa, chỉ là nỗi buồn chia lìa khiến ông không khỏi thở dài một hơi.
Lần này tạm biệt, lần sau gặp mặt cũng không biết là khi nào.
Cố Đại Phượng lập tức lại nhìn về phía Cố Tiểu Khê: "Còn đệ thì sao? Quay trở về phủ Tuyên Hòa hay là ở lại kinh thành?"
“Bản vẽ của ta vừa mới bắt đầu, tạm thời không trở về trước."
Hơn nữa hắn còn tính toán một thời gian nữa sẽ nói với đại ca, mình đi ra ngoài thuê phòng ở. Lúc trước đã thương lượng với cậu em vợ Trịnh, có thể thuê ở phụ cận Quốc Tử Giám, bên kia hoàn cảnh tốt, bọn họ làm việc cũng thuận tiện.
Cố Đại Phượng gật gật đầu: "Được rồi, vậy đệ ở bên này nghe lời đại ca nhiều hơn, không cần gây họa, có chuyện gì hãy viết thư cho ta, ta hiện tại cũng biết chữ, có thể đọc thư."
“Biết rồi, đại tỷ."
Cố Đại Phượng kỳ thật rất luyến tiếc mọi người, nhưng có chút phân biệt là khó tránh khỏi.
Kỳ thật khoảng thời gian này thời tiết còn có chút lạnh, chạy đi cũng không thích hợp, nhưng Cố Đại Phượng có chút chờ không kịp.
Hơn nữa bà đi hỏi thăm, qua mười ngày nữa, kinh thành có một tiêu cục muốn hộ tiêu đi phủ Linh Châu, vừa vặn sẽ đi qua phủ Tuyên Hòa, bọn họ đi theo đội ngũ.
Nếu bọn họ đã quyết định, những người khác cũng không tiện nói thêm gì.
Cố Vân Đông chuẩn bị đồ đạc cho bà: "Đại cô, cháu cùng phu quân đã nói xong, vẫn để Thiệu Vũ đưa các ngươi đi phủ Tuyên Hòa. Vừa hay trước đó vừa mới nhận được thư của nhị cữu mẫu, nói các nàng sau tết sẽ hồi kinh, Thiệu Vũ đưa mọi ngươi qua, lại dẫn hai người nhị cửu mẫu trở về.”
Cố Đại Phượng gật đầu: "Được.”
“Còn nữa, nếu đã có tiêu cục hộ tống, vậy thì dứt khoát mang thêm chút đặc sản của kinh thành trở về. Một số loại vải tốt, tất cả đều được đóng gói cho đại cô.”
Cố Đại Phượng rất hài lòng, bà thừa dịp trong khoảng thời gian này đi dạo nhiều hơn mua tất cả những gì nên mua.
Biển Hán chưa từng tới kinh thành, bà ước gì đưa hết những thứ tốt trong kinh thành về cho hắn thử.
Bởi vậy ngày hôm sau, bà mang theo Biển Nguyên Trí ra đường.
Nhưng mà không nghĩ tới, qua hai ngày sau, Thiệu phủ đột nhiên có người tới.
Người này mang theo một phụ nhân trẻ tuổi xuất hiện ở cửa, có chút khẩn trương lại có chút kích động gõ cửa Thiệu phủ.
Dư phụ sau khi mở cửa còn sửng sốt một chút, một lát sau đột nhiên phản ứng lại: "Là Tần tiểu ca sao? Ngươi về rồi à?”
“Chào Dư bá, ta đến tìm tỷ tỷ cùng tỷ phu của ta, bọn họ có ở nhà không?”
"Ở đây, ở đây, mau tiến vào." Ông Dư vội vàng nghiêng người ra, để hai người ở cửa đi vào.
Lúc Cố Vân Đông cùng Thiệu Thanh Viễn đi vào nhà chính đã nhìn thấy một nam một nữ đang ngồi ở đó uống trà.
Nam cười tủm tỉm, nhìn tâm tình rất không tồi, nữ có chút câu nệ, cầm chén trà cũng không biết phải đặt như thế nào.
Cố Vân Đông nhất thời bật cười: "Tần Thụ, các ngươi đã trở lại?”
Tần Thụ đứng lên, trên mặt nở ra một nụ cười thật lớn: "Tỷ."
Hắn vội vàng kéo nữ tử bên cạnh đi tới: "Tỷ, tỷ phu, đã lâu không gặp. Ta, ta giới thiệu cho hai người một chút, đây là Tú nhi, nương tử ta."
Nói xong, kéo tay Tú nhi một chút: "Mau gọi người."
“Tỷ tỷ, tỷ phu." Tú nhi có chút ngượng ngùng cúi đầu, giọng thấp thấp, rất nhẹ.
Cố Vân Đông liếc mắt, cười tủm tỉm hỏi: "Ngươi chính là Tú nhi ah, Tần Thụ lúc trước vẫn luôn nhớ thương, hiện giờ cuối cùng cũng được toại nguyện?”
Tú nhi bị cô nói càng thêm ngượng ngùng, Tần Thụ cười hắc hắc hai tiếng: "Tỷ, Tú nhi nhát gan, đừng chọc nàng.”
Cố Vân Đông chế nhạo nhìn hắn, mới vậy mà đã bảo vệ?
Thiệu Thanh Viễn chỉ khẽ gật đầu, để hai người nói chuyện.
Tần Thụ lúc này mới nói đến chuyện của mình: "Sau khi đệ trở về, vốn tính thành thân với Tú nhi xong sẽ trở về kinh thành. Kết quả nhận được thư của đại nhân, bảo đệ đi điều tra mỏ núi lúc trước bị triều đình tiếp nhận, đệ ở trấn kia mấy tháng. Kết quả giữa tháng 10 năm ngoái, đại nhân cũng đến, đệ đi theo đại nhân đi về phía tây nam một đoạn, hai ngày trước vừa trở về.”
Đại nhân trong miệng hắn chính là Tần Văn Tranh, từ khi thế tử Lỗ vương bị bắt, Lỗ vương khai ra có thể ở phương hướng tây nam, Tần Văn Tranh đã rời khỏi kinh thành đi tây nam tìm manh mối.
Mỏ núi Tần Thụ nói, cũng chính là sơn trại mà bọn họ tìm được lúc trước, lúc trước Tần Thụ còn ở sơn trại kia một đoạn thời gian, đối với chỗ đó tương đối quen thuộc.
Thiệu Thanh Viễn nghe vậy, hơi nhíu mày một chút: "Nói như vậy, Tần Văn Tranh cũng đã trở lại?"
“Dạ." Tần Thụ gật đầu, thần sắc lại trở nên ngưng trọng hai phần, thấp giọng nói: "Đại nhân, bị thương.”
Thiệu Thanh Viễn bất ngờ đứng dậy: "Ta đi xem một chút.”
Tần Thụ vội vàng ngăn cản hắn: "Tỷ phu chờ một chút, đại nhân đã không có việc gì, chỉ là hiện tại còn ở trong phủ tĩnh dưỡng. Việc này người biết không nhiều lắm, đại nhân nói ngoại trừ các người, tạm thời giấu diếm trước, không cần người khác biết.”
Thiệu Thanh Viễn lúc này mới mím môi ngồi trở về, hắn và Cố Vân Đông liếc nhau một cái.
Tuy rằng Tần Văn Tranh đã không có việc gì, nhưng bọn họ vẫn quyết định đi thăm sau.
Tần Thụ ngồi ở Thiệu phủ cũng không lâu, sau khi ăn cơm trưa xong thì mang theo Tú nhi trở về.
Cố Vân Đông nói hắn rảnh rỗi mang Tú nhi đến ngồi nhiều hơn, rồi tiễn bọn họ ra cửa.
Thiệu Thanh Viễn quyết định ngày hôm sau đi Tần phủ một chuyến, hỏi xem rốt cuộc xảy ra chuyện gì.
Nhưng mà, không đợi hắn xuất phát, sáng sớm hôm sau, khẩu dụ Hoàng Thượng triệu kiến hắn tiến cung đã tới.
Thiệu Thanh Viễn có chút kinh ngạc: "Hoàng Thượng trong lúc mấu chốt này lại gọi ta tiến cung, chẳng lẽ là vì chuyện Bạch Chi Ngôn?”
Ngoại trừ cái này, bọn họ cũng thật sự không nghĩ ra lý do gì khác.
Hoàng Thượng chưa bao giờ dùng phương thức chính thức triệu gặp hắn như vậy, trịnh trọng như thế, còn là sau khi Tần Văn Tranh trở về, chắc chắn là vì Bạch Chi Ngôn rồi.
Cố Vân Đông ngược lại không đi theo, nhưng từ sau khi Thiệu Thanh Viễn tiến cung, mí mắt cô vẫn nhảy dựng lên, cảm giác giống như sắp phát sinh chuyện ngoài ý muốn gì đó, làm cho cô có chút bất an.