Chương 1275: Thiệu Thanh Viễn phải rời kinh thành
Trì Trì nắm hổ bông ném vào trong ngực cô vài lần, muốn cô cùng mình chơi đùa, Cố Vân Đông cũng không yên lòng, mấy lần cũng chỉ cầm lấy hổ bông quên ném trở về.
Trì Trì nghiêng đầu nhỏ, lảo đảo vọt vào trong ngực cô, bàn tay nhỏ bé chống đầu gối cô, dùng đầu đụng vào bụng cô. Làm đầu mình lộn xộn mới ngẩng lên, con ngươi tròn trịa lấp lánh.
"Mẹ, mẹ, chơi."
Cố Vân Đông phục hồi tinh thần, nhìn bộ dangh tiểu tử tức giận hừ hừ, không khỏi bật cười.
Cô thở ra một hơi, đè nén phiền não trong lòng mình, ôm Trì Trì lên: "Chơi cái gì? Mẹ không thích chơi cái này, chúng ta đến chơi cái khác được không?"
“Được." Trì Trì căn bản không hiểu cô nói cái gì, trực tiếp theo một chữ cuối cùng của cô mà đáp lại.
Cố Vân Đông ôm thằng nhóc đứng lên: "Trì Trì thật ngoan, vậy chúng ta đến chơi nhận chữ đi.”
Cô nói xong lấy ra một xấp thẻ từ ngăn kéo, do chính cô làm, dùng cho trẻ nhỏ xem hình nhận chữ là thích hợp.
Nhưng, những thứ này là cho Khiếu Khiếu, đối với Trì Trì mà nói... Nó còn quá nhỏ.
Mà giờ phút này Cố Vân Đông lại cầm một tấm thiệp đặt trên tay nhi tử: "Nào, đọc theo ta, đây là vịt.”
Đồng Thủy Đào trơ mắt nhìn, tiểu thư, người là ma quỷ sao???
"Hả?" Trì Trì chớp chớp mắt, cái này có gì thú vị??
"Vịt."
"A??"
"Là vịt."
" Ah!!!” Tiểu Trì Trì phẫn nộ, thân thể nho nhỏ nhào mạnh về phía trước, trực tiếp kéo đống thẻ kia xuống đất.
Cố Vân Đông nghiến rang: "Con đang cố ý quấy rối sao?”
Đồng Thủy Đào nhìn không nổi nữa, đi lên ôm Trì Trì đi: "Tiểu thư, muội dẫn tiểu thiếu gia đi tìm phu nhân. Vừa rồi còn nghe phu nhân nói làm đồ ăn ngon, muốn cho tiểu thiếu gia nếm thử."
Cố Vân Đông 'chậc' một tiếng, nhìn hai người, đưa tay gõ một cái, nói: "Các ngươi quá chiều nó.”
Đồng Thủy Đào dừng bước một chút, khóe miệng giật giật, rốt cuộc là ai phát điên?
Tiểu thiếu gia còn chưa tới một tuổi, người lại dạy hắn nhận chữ???
Trì Trì đi, cảm xúc bối rối trong lòng Cố Vân Đông lại dâng lên.
Cô hít sâu một hơi, dứt khoát lấy giấy bút ra bắt đầu vẽ. Vẽ tranh có thể tĩnh tâm ngưng thần, làm cho cô bình tĩnh lại.
Cho đến khi cô vẽ một Trì Trì trên giấy, bên ngoài rốt cuộc cũng truyền đến động tĩnh Thiệu Thanh Viễn trở về.
Cố Vân Đông buông giấy bút xuống, phơi giấy lên bàn chờ khô, chính mình vội vàng đi ra ngoài.
Vừa liếc mắt một cái, cô đã nhìn ra Thiệu Thanh Viễn nhíu mày tâm tình không cao.
Cố Vân Đông trong lòng lộp bộp một chút, bước chân cũng không khỏi nhẹ lại, cô tiến đến trước mặt hắn hỏi: "Có phải đã xảy ra chuyện gì không?”
Thiệu Thanh Viễn ngẩng đầu, nhìn thấy là cô, chỉ đưa tay sờ sờ mặt cô, lập tức nắm tay cô đi vào trong phòng: "Đi vào rồi nói sau.”
Cố Vân Đông chỉ có thể theo hắn vào phòng, sau khi đóng cửa phòng lại, cô vội vàng rót cho hắn một ly nước.
Thiệu Thanh Viễn chỉ nhấp một ngụm, lúc này mới nói: "Qua nửa tháng nữa, có thể ta sẽ rời khỏi kinh thành.”
Cố Vân Đông sửng sốt: "Rời khỏi kinh thành? Chàng? Ý chàng là sao?”
Cô hỏi xong, đột nhiên nghĩ đến một khả năng, vội vàng ngồi bên cạnh hắn hỏi: "Có phải Tần Văn Tranh bị thương nên Hoàng Thượng bảo chàng tiếp nhận nhiệm vụ của hắn đi Tây Nam tiếp tục điều tra tung tích Bạch Chi Ngôn?"
“Vừa đúng vừa không đúng." Thiệu Thanh Viễn nói xong, khẽ thở dài một hơi, lập tức có chút không nỡ nhìn cô.
"Ta bị giáng chức quan, từ giờ trở đi, không còn là Hình bộ thị lang nữa, mà là thất phẩm huyện lệnh huyện Tĩnh Bình tây nam." Giọng Thiệu Thanh Viễn có chút thấp.
Nghe vào tai Cố Vân Đông, giống như ảo giác.
Cô nhíu mày: "Chàng, ý của chàng là, Hoàng Thượng ra lệnh chàng đi huyện Tĩnh Bình làm huyện lệnh???"
“Đúng vậy." Thiệu Thanh Viễn gật đầu: "Tần Văn Tranh tra được manh mối, Bạch Chi Ngôn rất có thể trốn ở huyện Tĩnh Bình. Không chỉ như thế, huyện Tĩnh Bình nằm ở biên thành, Bạch Chi Ngôn có thể cấu kết với quốc gia khác, Hoàng Thượng nói ta bí mật điều tra rõ việc này."
Cố Vân Đông: "..." Hoàng Thượng thật đúng là biết tận dụng hết tài nguyên, không phải đã nói bọn họ không xen vào chuyện triều đình sao??
Mặt Thiệu Thanh Viễn nghiêm túc, kéo tay cô nói: "Kỳ thật ta vẫn luôn do dự, có muốn cự tuyệt việc này hay không. Đừng nói thất phẩm huyện lệnh, cho dù là tam phẩm thị lang, ta cũng không muốn làm, chúng ta có thể trực tiếp trở về phủ Tuyên Hòa, sống cuộc sống tự tại của chúng ta. Nhưng... Không được, Bạch Chi Ngôn là một cái gai trong lòng chúng ta. Hắn không chỉ là uy hiếp của triều đình, mà còn là của chúng ta.”
Tuy rằng hai người chưa bao giờ nói, nhưng kỳ thật hai người đều rõ ràng, tương lai nếu Bạch Chi Ngôn muốn trả thù, người đầu tiên muốn xuống tay, chính là bọn họ, là Bạch phủ.
Người này rất nguy hiểm, so với Lỗ vương còn nguy hiểm hơn.
Hơn nữa hắn từ nhỏ sống ở Bạch phủ, hắn đối với chuyện của Bạch phủ rõ như lòng bàn tay.
Cho dù hiện tại mấy người Bạch Hàng Bạch thần y đã cật lực thay đổi một ít cứ điểm bí mật cùng nhân mạch của Bạch phủ, nhưng cũng có rất nhiều chỗ không thể bận tâm tới, đến lúc đó những thứ này đều có khả năng trở thành mục tiêu để Bạch Chi Ngôn lợi dụng.
Hơn nữa khi nghe nói Bạch Chi Ngôn cấu kết với các quốc gia khác, vậy càng nên mau chóng diệt trừ người này.
Cho nên Thiệu Thanh Viễn nhận lấy ý chỉ và an bài của Hoàng thượng, hắn chỉ là... Luyến tiếc rời khỏi Cố Vân Đông và đứa con trai chưa tới một tuổi.
"Nàng yên tâm, ta sẽ mau chóng bắt được người, trở về đoàn tụ với mọi người."
Cố Vân Đông mạnh mẽ rút tay ra, Thiệu Thanh Viễn sửng sốt: "Vân Đông, đừng tức giận, ta biết ta nên thương lượng với nàng trước..."
"Chàng có ý gì? Chàng định một mình đi huyện Tĩnh Bình, để chúng ta ở lại kinh thành?”
“Vân Đông..."
"Chàng đi bên kia làm huyện lệnh, vừa đi khả năng chính là mấy năm, chàng cảm thấy ta có thể yên tâm?" Cố Vân Đông tức chết, cô đương nhiên cũng hy vọng mau chóng bắt được Bạch Chi Ngôn, cho nên đối với quyết định của Thiệu Thanh Viễn, cô cũng không phản đối.
Nếu là chuyện khác, bọn họ nói không xen vào cũng sẽ không xen vào.
Nhưng Bạch Chi Ngôn không được, người này bọn họ còn tâm tâm niệm niệm muốn bắt được.
Cố Vân Đông hung hăng trừng mắt nhìn Thiệu Thanh Viễn: "Chúng ta đi cùng chàng.”
Thiệu Thanh Viễn nhíu mày: "Quá nguy hiểm.”
“Một người tính ngắn hai người kế dài, chàng cảm thấy ta không đủ thông minh hay là cảm thấy ta không có năng lực tự bảo vệ mình? Nếu chàng biết nguy hiểm, chàng đi một mình, chàng nghĩ ta sẽ yên tâm sao? Đến lúc đó ta cùng Trì Trì cả ngày ở trong phủ lo lắng sợ hãi, ngày càng tiều tụy, người không giống người quỷ không giống quỷ, chàng mới hài lòng? Chàng không sợ ta một mình ở kinh thành gặp được người thích hợp hơn đồng tình biệt luyến?”
“Không được!”
"Chàng nói không cho phép thì không được? Dù sao chàng cũng ở xa, cho dù ta chạy theo người khác chàng cũng không tìm được."
"Nàng..."
Thiệu Thanh Viễn nghe những lời cô nói, hắn chỉ nghĩ thôi đã cảm thấy khó chịu không chịu được.
Huống chi, trong tiềm thức của hắn, kỳ thật cũng không muốn tách ra với cô.
Đây là nương tử hắn, dựa vào cái gì mà phải chia lìa??