Chương 1277: Bến tàu
Cố Vân Đông đã để đồ đạc nên mang theo ở trong không gian, ngay ngày đầu tháng hai, mấy chiếc xe ngựa lẳng lặng rời khỏi kinh thành.
Đám người Cố Đại Giang đều ở cửa thành, những người khác đều lộ ra vẻ không nỡ, chỉ có Khiếu Khiếu, ôm Trì Trì không chịu buông tay, khóc đến không thở nổi” "Đệ đệ, không đi, không đi.”
Lúc trước hắn còn không biết, chỉ thấy người lớn bận rộn còn rất thú vị, lúc này cuối cùng mới ý thức được cái gì, trong nháy mắt khóc đến cả khuôn mặt đều đỏ lên.
Trì Trì vốn rất cao hứng, nhìn thấy Khiếu Khiếu khóc, nhất thời cũng ôm hắn, ngửa đầu gào thét.
Cố Vân Đông: "..."
Cô vội vàng tiến lên, cùng Thường Nha Nha một người ôm một đứa, kéo hai đứa ra.
Cố Vân Đông ôm Trì Trì lên xe ngựa, tiểu tử kia vừa vào đã lăn lộn trên đệm mềm mại, nhìn không ra nửa điểm tâm tình thương tâm khổ sở.
Bên ngoài Khiếu Khiếu khóc càng thương tâm, ngay cả Thường Nha Nha cầm điểm tâm nó thích nhất dỗ nó cũng vô dụng, chỉ có thể ôm nó đi sang một bên chơi.
Lúc này Cố Vân Đông mới xuyên qua cửa sổ xe nhìn về phía đám người Cố Đại Giang đứng bên cạnh: "Cha, mẹ, chúng con xuất phát đây, mọi người bảo trọng."
“Các con cũng vậy, chiếu cố chính mình thật tốt, có chuyện gì hãy viết thư trở về."
"Được." Cố Vân Đông cùng Thiệu Thanh Viễn mang theo Trì Trì phất phất tay với bọn họ, Cố Đại Phượng cùng Biển Nguyên Trí trên một chiếc xe ngựa khác cũng giơ tay lên cáo biệt với bọn họ.
Xe ngựa lăn bánh về phía trước, đoàn người rất nhanh đã dần đi xa trong tầm mắt mọi người.
Cho đến khi cửa thành cũng không nhìn thấy nữa, Cố Vân Đông mới buông rèm xe xuống, thở ra một hơi, nhìn nhi tử bò tới bò lui trong xe.
Tiểu tử này thật sự là một chút cũng không biết hiện tại là tình huống gì ah.
Xe ngựa đi Nhạc thành trước, bọn họ tính lên thuyền từ bến tàu Thành Xuân của Nhạc Thành, trực tiếp đi đường thủy đi tới phủ Vạn Khánh, sau đó lại ngồi xe ngựa về phủ Tuyên Hòa.
Bọn họ trước tiên ở Nhạc Thành nghỉ ngơi một ngày, đợi đến sáng hôm sau mới xuất phát.
Thuyền khách đã liên lạc xong, thuyền này không lớn, bọn họ trực tiếp thuê cả thuyền, như vậy cũng thuận tiện, có thể dừng khi nào thì dừng.
Đồ Cố Vân Đông mang theo có chút nhiều, mặc dù cô đã để phần lớn hành lý ở trong không gian, trên người cũng vẫn mang theo mấy cái rương lớn, cái này còn chưa bao gồm đồ của Cố Đại Phượng.
Bởi vậy sáng hôm sau chuẩn bị lên tàu, thời gian di chuyển trên bến tàu đã hao phí không ít.
Trên bến tàu rất náo nhiệt, bến tàu Thành Xuân cách kinh thành gần, cho nên thuyền cũng nhiều, người mua bán lui tới hơn phân nửa đều tụ tập ở chỗ này.
Ven đường đều là mua thức ăn cùng các loại đặc sản, náo nhiệt như chợ.
Cố Vân Đông vốn định ôm Trì Trì lên thuyền trước, nhưng tiểu gia hỏa này tràn đầy tinh lực, nhìn cảnh tượng náo nhiệt như vậy, sống chết không chịu đi, lắc lắc thân thể muốn nhìn tiểu đường nhân ở một quầy hàng cách đó không xa.
Cố Vân Đông bất đắc dĩ, chỉ có thể ôm hắn đi dạo xung quanh một chút, chờ hành lý đều mang lên thuyền, chuẩn bị xuất phát rồi trở về.
Biển Nguyên Trí ở bên này không giúp được gì nên bị Cố Đại Phượng đẩy tới đi cùng Cố Vân Đông.
Ba người đi tới trước quầy hàng của người bán đường nhỏ kia, người bán hàng rong kia lập tức ánh mắt sáng lên, đưa mấy hình đường ngây thơ ra: "Tiểu công tử thích cái này? Người đường này rẻ, hai mươi văn tiền là đủ rồi.”
Cố Vân Đông nhìn kẹo đường hình người một lúc lâu không nói gì, hai mươi văn tiền? Loại đường này trên đường cũng chỉ có năm văn tiền mà thôi.
Đổi sang bến tàu lại đắt gấp mấy lần?
Cố Vân Đông tỏ vẻ mình là một nữ tử biết quản gia, lúc này lấy ra tư thế bắt đầu trả giá: "Tám văn tiền, ngươi đồng ý ta sẽ mua, không đồng ý chúng ta sẽ đi.”
Người bán hàng rong kia vẻ mặt nghẹn họng, vị phu nhân trước mặt này nhìn cũng không phải người nghèo nha, hắn còn trông cậy vào nàng sau khi mua kẹo đường sẽ cho thêm chút tiền, ai biết nàng vừa mở miệng đã chém giá, còn chém hơn phân nửa.
Người bán hàng rong lập tức lắc đầu: "Phu nhân, giá này quá thấp, ta không có lời được, không được không được.”
“Giá chi phí của ngươi có thể bao nhiêu? Chỉ kéo mấy sợi đường mà thôi.”
"Quầy hàng của ta tốn kém ah, bến tàu Thành Xuân này cũng không cho chúng ta bày hàng miễn phí."
"Vậy cũng không đến mức hai mươi văn đi, ta..."
Cố Vân Đông còn chưa nói hết, cách đó không xa đột nhiên truyền đến một trận tiếng ồn ào.
Cô không khỏi quay đầu nhìn lại, chỉ thấy cách đó không xa có một đống tiểu hài tử đang ầm ĩ, vây thành một vòng không biết đang làm gì.
Trên bến tàu không ít người lớn đều nhìn, thậm chí chỉ trỏ, Cố Vân Đông mơ hồ nghe được cái gì mà đáng đời, đáng thương linh tinh.
Trì Trì vốn nhìn chằm chằm kẹo đường hình người, nước miếng cũng muốn chảy xuống, lúc này lại bị hấp dẫn tầm mắt.
Người bán hàng rong kia còn muốn nói cái gì đó làm thành việc làm ăn này, nhưng nhìn thấy hai người đều dời đi lực chú ý, mới nói: "Không có gì đẹp mắt, chỉ là một đám hài tử đang chơi mà thôi."
Biển Nguyên Trí bên cạnh nghiêng tai nghe một lát, lại cau mày nói: "Chơi? Sao ta lại nghe thấy một tiếng khóc?”
“A, đó nhất định là đứa nhỏ Trương gia kia khóc. Hắn cũng đáng đời, các ngươi không biết đứa nhỏ này đã làm cái gì đâu, đừng nhìn hắn tuổi còn nhỏ nhưng lòng dạ rất tàn nhẫn, hắn đưa phụ thân ruột thịt của mình vào tù, còn liên lụy cả mẫu thân cùng ông bà nội lưu đày một ngàn dặm. Kết quả là gì? Đứa nhỏ này ngược lại bởi vì báo cáo lập công, được thả ra. Ngươi nói đứa nhỏ này có lợi hại hay không? Nói dễ nghe một chút đại nghĩa diệt thân, kỳ thật chính là đại bất hiếu, nào có con cái đưa cha mẹ vào nhà lao? Chưa từng thấy qua người tâm ngoan như vậy, đáng đời bị đánh.”
Cố Vân Đông càng nghe càng cảm thấy chuyện người bán hàng rong nói có chút quen tai, không chỉ cô, Biển Nguyên Trí ở một bên cũng như thế.
Hắn ngẩng đầu nhìn về phía Cố Vân Đông: "Biểu tỷ, đệ nghe thế nào cũng cảm thấy giống Thái Việt?”
“Ta nhớ rõ, nhà ngoại tổ của Thái Việt họ Trương, đúng không?”
Biển Nguyên Trí dùng sức gật đầu, hai người liếc nhau một cái, vội vàng đi về phía đám hài tử vây quanh kia.
Còn chưa tới gần, những tiếng nghị luận bên tai đã rõ ràng hơn rất nhiều.
Trên bến tàu có không ít thương nhân ngoại lai cũng không biết chuyện gì xảy ra, có người địa phương giải thích cho bọn họ.
"Đứa nhỏ này tuổi còn nhỏ đã máu lạnh như vậy, tương lai khẳng định không phải người tốt."
"Không phải sao? Cho dù cha hắn giết người là không đúng. Nhưng bất luận ai đi mật báo cũng được, hắn không được."
“Cha mẹ hắn sinh hắn ra nuôi lớn như vậy, kết quả bị bạch nhãn lang này hại chết."
"Đúng vậy, cha hắn bị chém đầu, mẫu thân cũng không biết chịu khổ ở nơi nào, hắn ngược lại tốt rồi, còn muốn ở Trương gia ăn ngon uống say sống tốt? Nghĩ đẹp ah, Trương gia cũng hận chết hắn."
Cố Vân Đông càng nghe sắc mặt càng khó coi, hơn nữa sau khi cô ôm Trì Trì đi vào trong đám người, nhìn thấy Thái Việt cuộn mình trên mặt đất bị một đám hài tử đấm đá, sự phẫn nộ tăng lên.